Nghĩ như vậy, Triệu Vỹ Gia nhất thời có sức mạnh, cũng hùng hổ hét lên: "Không sai, đây đều là tôi làm. Những cây non này gây họa..."
Triệu Vỹ Gia vung tay lên, muốn biểu hiện chiến tích của mình, nhưng vừa quay đầu lại, nhất thời mắt muốn nứt ra.
Dưới ánh đèn sáng ngời chiếu rọi, Triệu Vỹ Gia nhìn thấy không phải là cây non đầy đất như trong tưởng tượng của hắn.
Ngược lại là những loại rau mà hắn kiệt lực cứu vớt lại bị nhổ tận gốc, nằm loạn thất bát tao.
"Cái này, làm sao có thể như vậy! Cây giống đâu? Nơi này rõ ràng có rất nhiều cây giống biến dị đến ăn rau."
Triệu Vỹ Gia quay đầu lại, lo lắng giải thích với Phùng Kinh Quảng: "Phùng tiên sinh, vừa rồi nơi này có một đám cây giống biến dị đang hấp thu dinh dưỡng của những loại rau này. Chúng tôi mất hơn một giờ mới gϊếŧ chết hết những cây con biến dị kia. Tôi nơi này còn có tinh hạch của cây giống biến dị."
Triệu Vỹ Gia vốn còn muốn cắn nuốt những tinh hạch này, nhưng hiện tại tình huống quá quỷ dị, hắn rất cần những tinh hạch này chứng minh mình không nói dối.
Đưa tay vào trong túi áo, lại sờ thấy rỗng tuếch. Triệu Vỹ Gia kinh hãi đến sắp khóc. Hắn tích góp được nửa túi tinh hạch đâu? Túi lớn tinh hạch như vậy đi đâu?
"Phùng tiên sinh, tôi thật sự đã gϊếŧ rất nhiều cây biến dị, tinh hạch cũng đào mấy chục viên."
Triệu Vỹ Gia sắp khóc, đột nhiên nhìn thấy dị năng giả nông trại chạy tới phía sau Phùng Kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tan-the-toi-duoc-ban-trai-cu-cuu/748362/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.