Nếu đã nhận nhiệm vụ, Mạnh Giang Thiên cũng không từ chối nữa. Ngày hôm sau ăn xong điểm tâm, Mạnh Giang Thiên liền đi làm cả ba nhiệm vụ.
Nhiệm vụ vận tải không phức tạp, ba nhiệm vụ cũng chỉ mất nửa ngày.
Nhận thù lao nhiệm vụ, buổi trưa về đến nhà, vừa vào cửa, Mạnh Giang Thiên liền nhìn thấy Lưu An Giản lại ngồi trên sô pha trong phòng khách, Triệu Thục Hoa và Mạnh Thường Vỹ nhiệt tình nói chuyện với Lưu An Giản.
Trong phòng bếp, chỉ có một mình Tiêu Nhã Tình đang bận nấu cơm, Thôi Tây Sinh muốn hỗ trợ, Tiêu Nhã Tình không cho.
Cậu lại không muốn ngồi cùng một chỗ với Lưu An Giản, ngồi trong phòng bếp, gặm một quả cà chua, vẻ mặt mất hứng.
"Tiểu Thiên, mau tới đây, An Giản lại chọn cho anh vài nhiệm vụ thoải mái, loại chuyện này người khác cũng không giúp cho anh được, cũng chỉ biết ăn uống vô ích, anh phải thật tốt cảm ơn An Giản." Mạnh Thường Vĩ âm dương quái khí nói chuyện.
Tiêu Nhã Tình trong phòng bếp xào rau dừng lại một giây, tiếp tục xào.
Thôi Tây Sinh nhận thấy được tâm tình Tiêu Nhã Tình, tức giận ném cà chua chưa ăn xong, trừng mắt nhìn Mạnh Thường Vỹ.
Sáng nay, Mạnh Thường Vỹ coi Tiêu Nhã Tình là bảo mẫu, bắt làm việc này. Trong lời nói đều là cả nhà cậu đều dựa vào Mạnh Giang Thiên nuôi sống, không thể ăn không ngồi rồi.
Nhiều lần Thôi Tây Sinh đều muốn trở về, nhưng đều bị Tiêu Nhã Tình giữ lại. Sáng nay nghẹn một bụng tức giận, cậu cảm giác bụng đều có chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tan-the-toi-duoc-ban-trai-cu-cuu/748420/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.