Thường ngày lúc chủ tử xử lý công vụ, bọn họ có thể hầu hạ bên cạnh. Nhưng nếu là lúc xử lý văn kiện trọng yếu, thì trừ phi được triệu kiến, không ai được phép tới gần.
Đó là quy củ.
Y gần như không cần suy nghĩ, thuận miệng nhắc nhở.
Hoa Thanh Nguyệt cũng không quá câu nệ, chỉ gật đầu như thường, ôn hòa nói: “Tử Nghiên đã bận rộn hồi lâu. Chi bằng kêu Phi Thập đưa chén trà này vào cho chủ tử, nhuận họng giải khát một chút, sẽ không trì hoãn việc xử lý công văn.”
“Đưa vào không thành vấn đề… có điều cũng phải đợi chủ tử xong việc đã...”
Ánh mắt y còn chưa kịp dao động bao lâu, thì bên trong thư phòng đã truyền ra một giọng nam trầm thấp:
“Vào đi.”
Ngay sau đó, Phi Thập bưng trà đẩy cửa tiến vào, còn chưa kịp bước chân vào hẳn.
Đã nghe từ trong thư án vọng ra một tiếng hỏi:
“Nàng đâu?”
Phi Thập: “........”
Khóe miệng y giật giật, đành phải lùi ra.
“Hoa cô nương, chủ tử thỉnh người vào.”
Hoa Thanh Nguyệt mỉm cười không đáp, bước vào thong thả.
Phòng lớn bài trí đơn sơ, chỉ có một án thư và giường tạm nghỉ ngơi, không có vật trang trí dư thừa.
Nam nhân ngồi ngay ngắn sau bàn, dáng vẻ tự phụ, lạnh lùng tuyệt tình. Hắn đang chuyên chú xem hồ sơ, thỉnh thoảng cúi đầu phê duyệt, thần sắc trước sau không đổi, trầm ổn như nước.
Rõ ràng mặt không biểu tình, nhưng vẫn toát ra khí thế uy nghiêm sắc bén, phảng phất như từng nét bút trong tay hắn đều nắm giữ sinh tử tồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769736/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.