Trong phòng của Ôn Thanh Uyển, dưới ánh sáng ấm áp màu vàng nhạt, Ôn Thanh Uyển yên tĩnh ngồi đó, được Như Như cầm thìa đút cháo. Biểu cảm của cô không có vẻ gì nguy hại, thậm chí còn có phần dịu dàng.
Thực ra, Ôn Thanh Uyển cũng có thể tự uống cháo, nhưng vì tay không còn vững, cầm thìa không chắc, nên mỗi lần đều làm đổ ra khắp nơi, không thể đưa vào miệng chính xác. So ra, cô còn không khéo léo bằng Như Như mới hơn bốn tuổi.
"Há miệng nào... ngoan nhé mẹ, ăn thật nhiều sẽ mau lớn cao ơi là cao!" Như Như vừa đút cháo vừa nói, giọng ngọt ngào như đang dỗ dành một đứa trẻ nhỏ hơn mình.
A Mai đứng một bên quan sát, không khỏi mỉm cười. Ban đầu cô muốn nhận việc đút cháo này, nhưng Như Như nhất quyết đòi tự làm. Dù tuổi còn nhỏ, bàn tay của cô bé rất chắc chắn, không làm đổ chút nào.
Khung cảnh như chim non chăm sóc mẹ, khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
Từ lúc ông quản gia già bị đuổi đi, Ôn Thanh Uyển không thể tự lo liệu cho mình, mọi việc hầu hết đều nhờ vào A Mai. Nếu không có A Mai, tình cảnh của Ôn Thanh Uyển còn khốn đốn hơn. Vì vậy, hiện tại cô không bài xích A Mai như với những người khác.
"Cô Ôn, tôi thấy dạo này Tần tổng thay đổi rất nhiều. Hôm nay, khi phát hiện bà Tô làm chuyện quá đáng, Tần tổng đã lập tức đuổi việc bà ấy, thậm chí còn báo cảnh sát khiến bà ấy bị bắt giữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-vo-ho-tra-a-cua-nu-chinh/471955/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.