Trong ký ức tuổi thơ của cô, không có bố mẹ, chỉ có ông bà và căn nhà hai tầng cũ kỹ chất chứa biết bao tâm huyết của bố.
Sau này, ông nội qua đời, chỉ còn lại cô và bà nội nương tựa lẫn nhau.
Cô đẩy cửa một căn phòng trong góc, căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, giường kiểu cũ, tủ quần áo kiểu cũ, bàn học kiểu cũ, trên bàn để rất nhiều sách, phủ lên trên là một tấm vải mỏng màu trắng gạo viền ren, dùng để che bụi.
Mọi thứ vẫn như xưa.
Cô đã trở về rồi.
Thật tốt!
Một lúc sau, chiếc bàn ăn nhỏ đã được kê dưới gốc cây lê, trên bàn bày đầy thức ăn, xúc xích hấp, sườn hun khói, cà tím sốt tỏi, nộm dưa leo, còn có rau cải xanh xào, ở nông thôn cái gì cũng thiếu, chỉ có rau là không thiếu, trước nhà sau nhà đều trồng đủ loại rau củ, rau không phun thuốc trừ sâu, không bón phân hóa học, ăn vừa ngon vừa ngọt.
Hai bà cháu vui vẻ ăn cơm xong, rửa bát, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi ra sân ngồi hóng mát.
Sau khi trời tối, trong thôn nổi lên làn gió núi mát rượi, thổi bay hơi nóng còn sót lại trong không khí.
Khắp nơi đều là tiếng côn trùng kêu râm ran, thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa.
Cố Dĩ Nam nhìn về phía những ngôi nhà lác đác sáng đèn trong thôn, bây giờ trong thôn cơ bản không còn người trẻ tuổi nào nữa, tất cả đều đã lên thành phố làm công nhân, phải đến Tết mới trở về, cho nên ngày thường trong thôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-that-nghiep-toi-ve-que-trong-rau-nuoi-ca/1962379/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.