Dần dà, theo nụ hôn của Cố Minh Tiêu, Giang Sở Dung chợt nhạy bén cảm nhận được cảm xúc trào dâng của Cố Minh Tiêu đang chất chứa trong nụ hôn nóng bỏng này.
Giờ phút này cậu mới ý thức được, không phải Cố Minh Tiêu không sao, mà là... Hắn không biết phải phát tiết cảm xúc như thế nào.
Sự thật cũng đúng như vậy.
Ký ức của Cố Minh Tiêu đã bị phong ấn từ khi hắn mười tuổi, sau đó hắn bị nhốt trong Kiếm Tháp. Về sau Kiếm Thần bị trọng thương, không ai trò chuyện với hắn, không ai vui đùa với hắn, bản thân hắn sống như một hòn đảo biệt lập.
Nhưng kết quả như vậy đã là kết quả tốt nhất mà Kiếm Thần có thể cho hắn.
Có lẽ hắn cũng đã từng oán trách khi hắn mất đi trí nhớ, nếu không thì hắn cũng đã không cố gắng tách Văn Lăng ra...
E rằng Linh Ngọc Tu cũng nắm bắt được điểm này, cho nên lúc trước mới dùng lời lẽ để đe dọa Cố Minh Tiêu.
Nhưng gã đâu có ngờ, đạo tâm của Cố Minh Tiêu so với tưởng tượng của gã còn cứng cỏi hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, cho dù đạo tâm của Cố Minh Tiêu kiên cố đến mấy, thì hắn cũng chỉ là một cơ thể bằng xương bằng thịt, không phải một kẻ vô tâm hay vô cảm.
Tất nhiên hắn cũng sẽ cảm thấy khó chịu...
Nghĩ tới đây, đôi mi dài của Giang Sở Dung run lên, cậu không khỏi vươn tay nhẹ nhàng vu.ốt ve sườn mặt lạnh lùng của Cố Minh Tiêu, vừa hôn hắn, vừa xoa nhẹ vành tai, gò má cùng cổ của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-the-than-cuom-mat-tam-ma-cua-nhan-vat-chinh/1782312/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.