Ma Tôn không rõ hỉ nộ, chỉ nhướng mày hỏi: "Thật sao?"
Nhìn vẻ mặt của Ma Tôn, Giang Sở Dung liền biết không phải chuyện đùa, cậu vừa cảnh giác lặng lẽ trốn ra sau lưng Văn Lăng, vừa cố giữ gương mặt thẹn thùng nói: "Vâng ạ, trước khi con ra ngoài đã nói với sư tôn là con đến đây thư giãn rồi mà phải không?"
Ma Tôn không quan tâm đến điều này, chỉ nói: "Chẳng phải ngươi không thích đàn ông sao? Hửm?"
Giang Sở Dung:...............
Chết tiệt, tự mình nói dối tự mình quên mất tiêu.
Thần Vương Tử Quang nghe thấy câu này, lập tức tỉnh táo lại, ông ta vội vàng giải thích với Ma Tôn: "Tôn Thượng minh giám, Tần tiểu bằng hữu chỉ nói đùa thôi, thần và Tần tiểu bằng hữu chỉ là——"
"Chỉ là muốn thử một chút mà thôi! Sẽ không có lần sau, phải không? Thần Vương." Giang Sở Dung nói nhanh như bay, đồng thời còn điên cuồng nháy mắt với Thần Vương Tử Quang.
Thần Vương Tử Quang hóa đá lần thứ hai.
Nhưng lần này khi nhìn thấy Giang Sở Dung trốn sau lưng Văn Lăng điên cuồng nháy mắt với mình, ông ta chợt hiểu ra gì đó, trái tim ông ta thắt lại, gương mặt từ từ sưng lên như gan lợn.
Thì thôi vậy... Thà bị coi là dâm loạn tập thể còn hơn là mưu phản tập thể.
Cuối cùng, ông ta cực kỳ miễn cưỡng cười khan một tiếng, nói: "Đúng vậy... chúng ta chỉ là... chơi một chút thôi, không có lần sau."
Ánh mắt của Ma Tôn dừng lại trên khuôn mặt của Thần Vương Tử Quang một lúc, sau đó ông ta mặt vô biểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-the-than-cuom-mat-tam-ma-cua-nhan-vat-chinh/1782493/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.