Nửa canh giờ sau, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy Giang Sở Dung đã buồn ngủ đến mức sắp lệch đầu ngủ trong ổ chăn thì Văn Lăng cuối cùng cũng mang đến một bát trứng gà đường đỏ.
Trứng với đường đỏ được đựng trong một chiếc bát sứ trắng còn đang tỏa khói nghi ngút. Lúc này Văn Lăng cầm một thìa sứ khuấy đều một lần, cảm thấy không còn nóng lắm bèn đánh thức Giang Sở Dung trong ổ chăn dậy.
Văn Lăng đưa cả bát và thìa qua.
Lúc này Giang Sở Dung mới lười biếng thò đầu ra khỏi chăn, nhưng cậu không đưa tay ra, mái tóc đen nhánh xõa xuống, rơi tán loạn trước vạt áo trắng tinh, lộ ra một chút xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp.
Bốn mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Cuối cùng, lông mày Văn Lăng giật một cái, nhưng vẫn cố nén không vui trong lòng, lạnh giọng nói: "Trùm chăn kín lại."
Giang Sở Dung cúi đầu nhìn một cái, biết lắng nghe mà vén chăn lên che đi xương quai xanh và cần cổ của mình, sau đó ngẩng đầu lên tiếp tục đợi Văn Lăng đút cho mình.
Văn Lăng không còn cách nào khác, đành phải yên lặng múc một thìa nước đường đỏ đưa qua.
Giang Sở Dung nhoẻn miệng cười, "a~" nhấp một ngụm nước đường, nó nong nóng, đậm đà và ngọt ngào, bên trong có một ít hoa trứng gà, có vị ngọt dịu.
(Cây hoa trứng gà nguồn gốc ở Trung Quốc, dùng để ướp trà và trang trí. Các bộ phận khác của cây được sử dụng làm thuốc chữa đau thấp khớp mạn tính.)
Giang Sở Dung chép miệng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-the-than-cuom-mat-tam-ma-cua-nhan-vat-chinh/1782516/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.