Nhìn thấy tình trạng hiện tại của Phạn Thần Âm, ý cười trên môi Giang Sở Dung cũng lặng lẽ tắt ngấm, cậu tập trung tinh thần biến ra trường kiếm, im lặng nắm chặt nó trong tay.
"Tần huynh, ngươi là một đối thủ đáng gờm." Cả người Phạn Thần Âm lọt thỏm trong sát khí, đôi con ngươi u ám nhìn chằm chằm hồng y trên không trung, ma khí quanh người anh ta dâng lên cuồn cuộn, anh ta cười nói: "Nhưng đáng tiếc, ta sắp dùng toàn bộ công lực rồi."
"Ngươi, cứ chuẩn bị chịu chết đi."
Lời này vừa dứt, cơ thể của Phạn Thần Âm đột nhiên bùng lên kim quang vô tận, như thể được bao bọc trong Thần quang, bùng phát một cách mạnh mẽ!
Cùng lúc đó, sau lưng anh ta xuất hiện một Động Uyên hình chiếc đàn tỳ bà màu trắng ngọc cực kỳ lộng lẫy.
Giang Sở Dung khẽ cau mày, trong mắt hiện lên vẻ dò xét.
Đám ma tu xung quanh võ đài vừa nhìn thấy đều kinh ngạc thốt lên: "Phạn Thần Âm triệu hồi ra Động Uyên rồi! Anh ta thật sự muốn dốc toàn lực đối phó với Tần Lâu Nguyệt!"
Không sai, Động Uyên là vật bảo mạng của ma tu, không phải tình thế bắt buộc thì không dễ gì thả ra ngoài, bằng không bị người ngoài nhìn thấy sẽ rất dễ tìm ra sơ hở mà nhắm vào nó để phá giải. Mà Động Uyên có mối liên kết với mạng sống của ma tu, một khi nó bị đánh nát, tu vi của ma tu sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, chẳng khác gì một con ma tàn phế.
Cho nên trong trận chiến giữa Phạn Côn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-the-than-cuom-mat-tam-ma-cua-nhan-vat-chinh/1782526/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.