Trong phút chốc, chân thân cao lớn thon dài của Văn Lăng hiện ra trong ma khí cuồn cuộn, hắn đứng sừng sững giữa không trung, tay áo màu đen tung bay phất phới, ma văn trên mặt dữ tợn phóng khoáng.
Lúc này, hắn từ xa nhìn về phía ma tu khổng lồ đang khiêng tọa kỵ của đại công tử nhà Thần Vương Phạn Thiên, giọng điệu mang theo một loại khinh thường coi trời bằng vung, hắn lạnh lùng nói: "Lại đây, thiếu đánh."
Khóe miệng Giang Sở Dung giật giật: Đúng là thiếu đánh thật.
Người khổng lồ khiêng tọa kỵ của đại công tử Thần Vương Phạn Thiên ở đối diện nghe thấy lời này của Văn Lăng, đồng tử của gã ta bất giác co rụt lại.
Mà đến khi gã ta thấy rõ tu vi của Văn Lăng chẳng qua chỉ là Tu La hậu kỳ, vẻ mặt vốn có chút thận trọng của gã nháy mắt cái liền biến thành cười lạnh và khinh miệt.
Lúc này, gã ta cúi đầu thấp giọng nói với bên trong tọa kỵ: "Công tử, ta đi một lát sẽ trở về."
Bên trong tọa kỵ truyền ra một giọng nói nho nhã từ tính, rất êm tai: "Phạn Côn, giáo huấn một chút thôi, đừng đả thương người."
Người khổng lồ Phạn Côn gật đầu đáp lại, gỡ tọa kỵ trên vai xuống nhẹ nhàng đặt nó lên mái tửu lâu bên cạnh.
Sau đó gã ta vung lên hai quyền, ầm một tiếng, hóa thành một luồng ma khí màu nâu xông thẳng lên trời, nghênh chiến với Văn Lăng!
Người khổng lồ Tần Lâu Nguyệt nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của gã có chút ngưng trọng, nhưng lúc này gã liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-the-than-cuom-mat-tam-ma-cua-nhan-vat-chinh/1782560/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.