"Tưởng Phương Thành thật sự muốn nổi điên."
-
"Có thấy không?" Tưởng Phương Thành đứng phía sau hỏi, giọng điệu có vẻ nóng nảy.
Hắn thật sự muốn gặp Bạch Khởi, hắn nhịn mấy ngày rồi.
Vẻ mặt của Mục Đông có hơi hoảng hốt: "Cứ cho là đã... thấy đi? Nhưng mà cũng không đúng. Hơn phân nửa chắc tôi nhìn lầm rồi."
Tưởng Phương Thành tiến lên một bước, đi theo hắn đến bên cửa sổ. Cách mà Mục Đông nói chuyện với hắn có vẻ không đúng.
"Cậu rốt cuộc là thấy cái gì vậy?"
Mục Đông cũng không suy nghĩ quá nhiều, buột miệng thốt lên: "Bạch Khởi hình như đang hẹn hò với đàn ông!"
Dứt lời, hắn cảm thấy mình lỡ miệng rồi. Mặc dù hiện tại đồng tính luyến ái đã được thông qua, nhưng ít nhiều thì lời nói này cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Bạch Khởi.
Mục Đông há miệng, đang tính bẻ lái lại "Tôi nói nhầm".
Mà Tưởng Phương Thành mặt mày xanh mét nhấn vai hắn nói: "Cậu nói cái gì? Đánh rắm hả!"
Con mẹ nó tuyệt đối không có khả năng!
Mục Đông bị cơn tức giận của hắn làm cho choáng váng, lắp bắp nói: "Tưởng Phương Thành, sao cậu lại tức giận?"
Tim của Tưởng Phương Thành đập thình thịch, hắn nhanh chóng kiềm chế bản thân, cố hết sức khôi phục vẻ mặt bình tĩnh: "Cậu không thể nói bậy, Mục Đông."
Mục Đông vẫn không thể hiểu được, tại sao Tưởng Phương Thành lại phản ứng gắt như vậy?
Tưởng Phương Thành cũng chỉ là bạn thân với Bạch Khởi, giống với bọn họ thôi, thế mà hắn lại tức giận.
Mục Đông nhướng mày nói: "Tôi ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thoa-thuan-ket-hon-cung-anh-de/2585614/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.