Cảnh Chi nhún vai, lộ ra vẻ mặt "anh đành nói ra vậy".
Lâm Dữ Hạc vô thức nhìn về phía Lục Nan, sau khi vừa nhìn xong thì lập tức đảo mắt nhìn đi chỗ khác như thể bị bỏng vậy.
Thật ra người đàn ông vẫn không hề lộ ra chút biểu cảm khác thường nào, anh nghe thấy kiểu xưng hô này thì vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, ngược lại thì Lâm Dữ Hạc lại hơi đau đầu.
... Sao cậu lại từng có đoạn lịch sử nói năng không suy nghĩ thế này cơ chứ.
Lâm Dữ Hạc bị tiếng xưng hô này làm cho nghẹn đến mức nhất thời không nói nên lời, lần này đến lượt Lục Nan vẫn luôn kiệm lời chủ động lên tiếng.
"Mười lăm năm trước tôi từng tới Bạch Khê rồi quen em ở đó, tôi ở lại đó hai năm rồi rời đi."
Tính theo thời gian ấy thì chính là chuyện hồi Lâm Dữ Hạc 6 tuổi đến 7 tuổi.
Lâm Dữ Hạc nhíu mày: "Tại sao em không có ấn tượng gì vậy?"
Cảnh Chi nói: "Khi đó em còn nhỏ, không nhớ hết cũng là điều bình thường."
Lục Nan lớn hơn Lâm Dữ Hạc mười tuổi, năm đó anh mười sáu tuổi. Cảnh Chi thì bằng tuổi Phương Mộc Sâm, đều mười bốn tuổi.
Nhưng sáu tuổi cũng đã đến độ tuổi có thể nhớ được chuyện rồi, không lý nào lại không có chút ấn tượng nào. Lâm Dữ Hạc đang định hỏi thêm thì lại nghe thấy Lục Nan nói.
"Em bị sốt."
Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thoa-thuan-ket-hon-toi-muon-ly-hon-cung-khong-duoc/537323/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.