"Rầm!" Một tiếng vang trầm đục vang lên.
Cảm nhận được bàn tay to phía sau đầu đã kịp đỡ lấy phần va chạm đau đớn giúp mình, Tô Nhung khẽ mở mắt ra — và sững người khi phát hiện bản thân... đang hôn Hứa Cảnh Dịch.
Môi Hứa Cảnh Dịch có hơi lạnh, nhưng kỳ lạ là Tô Nhung không cảm thấy ghê tởm chút nào.
Cậu định mở miệng bảo đối phương mau buông ra, nhưng ngay khi môi vừa nhúc nhích, cậu lại cảm nhận được hình như... người kia đang chủ động hôn mình.
Đầu óc cậu lập tức như bị đánh gục, hoàn toàn ngừng hoạt động.
Cậu hoàn toàn không biết rằng trong mắt Hứa Cảnh Dịch, cậu giống như một chiếc bánh ngọt nhỏ vừa mềm vừa thơm. Toàn thân tỏa ra hương vị mê người, mà đôi môi khẽ hé kia lại càng hấp dẫn chí mạng.
Đôi môi hồng nhạt mềm mại, môi dưới khẽ cong như một trái anh đào nhỏ khiến người ta muốn ngấu nghiến lấy.
Miệng hé mở khiến người ta chỉ muốn phá cửa xông vào, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ ẩm mềm bên trong, hút sạch mọi hương vị ngọt ngào ẩn giấu.
Làm sao mà không mê hoặc cho được?
Thật sự như muốn quấn lấy người ta đến phát điên.
Tô Nhung, bình thường chỉ cần bị dọa một chút là mắt đã hoe đỏ, nếu bị hôn mạnh như vậy, chắc chắn sẽ không chịu nổi mà r3n rỉ thành tiếng, ánh mắt ươn ướt đáng thương, đỏ hoe nơi khóe mắt.
Và thực tế chứng minh — đúng là Tô Nhung không chịu nổi bị hôn.
Chỉ mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792776/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.