Hầu như mỗi lần đi học, đều là Hứa Cảnh Dịch đến đưa đón cậu, chỉ có vài lần hiếm hoi là Tô Nhung tự mình bắt xe.
Hôm nay đúng lúc Hứa Cảnh Dịch đột nhiên có việc bận không tới đón được, nhìn trời hãy còn sớm, Tô Nhung quyết định đi xe buýt về nhà.
Căn hộ của Hứa Cảnh Dịch nằm ở trung tâm thành phố, đi xe buýt mất khoảng bốn mươi phút. Cậu thong thả xuống trạm, đi bộ về đến nơi thì vừa vặn sáu giờ chiều.
Vừa bước vào nhà, Tô Nhung đã chú ý tới ánh hoàng hôn buổi chiều tà xuyên qua cửa kính lớn, rọi xuống nền đá cẩm thạch trắng muốt. Ngay bên cạnh là một chiếc bàn, trên đó đặt một hộp quà được gói bọc vô cùng tinh xảo.
Cậu bước đến gần, điều *****ên không phải là cầm hộp quà lên, mà là đưa mắt nhìn quanh, muốn tìm bóng dáng của Hứa Cảnh Dịch.
"Anh Cảnh Dịch?"
Trong nhà không có ai đáp lại, cũng không nghe thấy một tiếng động nào.
Nghĩ ngợi một lát, Tô Nhung chần chừ cầm hộp quà lên lắc nhẹ bên tai.
Nghe thấy bên trong phát ra tiếng va chạm, ánh mắt cậu càng thêm nghi hoặc.
"Em mở hộp đây nhé."
Tô Nhung nói với khoảng không trước mặt một câu, thấy vẫn không ai đáp lời, cậu mím môi, cẩn thận mở hộp quà ra.
Bên trong là một món đồ nhỏ bằng bạc, hình con cú mèo, được chế tác vô cùng tinh xảo.
Thứ này, cậu từng thấy qua.
Tay cầm vật trang trí ấy, Tô Nhung đi đến trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792879/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.