Sáng sớm hôm sau, lũ cú đêm bị buộc phải dậy sớm.
Trịnh Kinh ngồi trên sofa uống cà phê, liếc mắt nhìn một lượt, thấy toàn là những gương mặt lười biếng, chẳng có chút tinh thần nào như lúc tập luyện.
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, phủ lên người Trịnh Kinh một tầng ánh sáng ấm áp. Anh ấy hơi nheo mắt lại, trông vô cùng hưởng thụ.
Đồng hồ treo tường chỉ đúng 9 giờ rưỡi. Đối với đám cú đêm này, giờ này đúng là hơi khó khăn. Nhưng với dân văn phòng, đây đã là khoảng thời gian sắp trễ làm rồi.
Lục Viễn lâu rồi không dậy sớm như vậy. Có lẽ do vẫn chưa tỉnh ngủ, cậu ấy lơ mơ bước đi, mắt nửa nhắm nửa mở, kết quả lại đá phải cái ghế thấp bên cạnh.
Rầm!!
Chiếc ghế nhỏ ngã xuống, phát ra âm thanh giòn tan. Trịnh Kinh đang uống cà phê bị dọa cho giật mình, quay đầu lại nhìn:
"Không phải chứ. Lục Viễn, sao sáng nay em bực dọc thế? Trước giờ anh chưa từng thấy em như vậy nha."
"Cho dù có cáu thì cũng đừng trút giận lên ghế chứ. Đá hỏng rồi lại phải mua cái mới, phiền chết đi được."
Lục Viễn, người vừa vô tình đá phải ghế: "..."
Vốn còn đang ngái ngủ, giờ nghe Trịnh Kinh lải nhải một hồi, Lục Viễn lập tức tỉnh táo hẳn.
"Đừng dừng, anh cứ nói tiếp đi."
Lục Viễn đột nhiên tìm ra cách để tỉnh ngủ.
Trịnh Kinh: "..."
Anh ấy đã nói đến mỏi cả miệng rồi.
Lục Viễn có nghe vào hay không thì anh ấy không rõ, nhưng chắc chắn anh ấy là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tim-nham-anh-trai-hoang-da/2889630/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.