Hoàng cung Nam Nhược.
Xe ngựa vừa dừng ổn định, Giang Hoài Sở không đợi thái giám đến làm bục chân đã tự mình nhảy xuống, bước nhanh về phía Nhã Chính điện, vạt áo tung bay.
Tổng quản thái giám phía sau kinh hồn bạt vía đuổi theo: “Vương gia người đi chậm thôi! Đừng để té, cẩn thận dưới chân!”
Dọc đường, cung nhân nhìn thấy người tới mặc áo lụa nhẹ nhàng, dung nhan thanh nhã, lập tức dừng bước, vô cùng cung kính thỉnh an.
Có cung nữ xinh đẹp mạnh dạn lén ngẩng đầu nhìn kỹ Đoan Vương, sững sờ vài giây rồi nhanh chóng cúi đầu, mặt đỏ ửng.
Đoan Vương dưới một người trên vạn người, không chỉ nổi danh từ khi còn trẻ tuổi, mà ngay cả tướng mạo cũng không hề kém cạnh, tuy không phong thần tuấn lãng như Thánh thượng nhưng khí chất ôn nhu như ngọc lại khiến người ta không thể rời mắt.
Đoan Vương và Tổng quản thái giám đi xa rồi, mấy cung nữ mới dám ngẩng đầu lên.
“Vẫn còn nhìn!”
“Vương gia sẽ không vì chuyện này mà trị tội ta đâu.”
“Ngươi nên kiềm chế một chút đi, Thánh thượng đã nói rồi, Đoan Vương chưa cập quan, kẻ nào dám nảy sinh ý đồ xấu dạy y nhiễm thói dâm tà, tất cả đều bị đánh chết bằng gậy!”
“Biết rồi biết rồi.”
“Sao hôm nay Vương gia lại vào cung vậy?”
“Nghe người từ phía Nhã Chính điện qua nói, hình như sau khi bãi triều Thánh thượng vì chuyện gì đó mà nổi giận long trời lở đất, Vương gia vào cung chắc là vì việc này.”
“Vậy thì không sao, Vương gia dỗ một cái là Thánh thượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tinh-ke-hoang-de-dich-quoc-ta-mang-thai-roi/2984515/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.