Hàn Giang Ngộ bắt đầu cảm thấy biết ơn vết thương trên chân này.
Hắn không hề va chạm với ai, chỉ là gần đây tập luyện quá sức, lúc vận động đầu gối đột nhiên đau nhói, tự ngã xuống đất.
Tuy không bị mất mặt trước mọi người, nhưng cũng là một chuyện khá xấu hổ, nhưng bây giờ, Hàn Giang Ngộ lại thấy may mắn vì mình đã ngã bị thương, nếu không, thái độ của Thượng Thiên Tê đối với hắn sao có thể dịu đi.
Hàn Giang Ngộ nằm thẳng trên giường, ánh mắt hắn dõi theo động tác của Thượng Thiên Tê, nhìn cậu cẩn thận đặt gạc y tế và thuốc men lấy từ phòng y tế, tay đặt lên bắp chân hắn, chậm rãi và cẩn thận gỡ miếng gạc cũ trên đầu gối, rồi sát trùng, bôi thuốc, băng bó lại.
Gương mặt nghiêng của cậu hiện rõ trong tầm mắt Hàn Giang Ngộ.
Đôi mắt ôn hòa dịu dàng như mỹ nhân bước ra từ tranh thủy mặc, ánh hoàng hôn vàng rực chiếu xuống người cậu, tô điểm cho khí chất trầm tĩnh của cậu càng thêm quyến rũ, khung cảnh yên bình đẹp đẽ, khoảnh khắc này, thời gian như ngừng trôi.
Hàn Giang Ngộ nhìn cậu chăm chú, tim như bị cào xước, dâng lên một cảm giác bồn chồn khó tả.
Tay Thượng Thiên Tê chạm vào bắp chân hắn, rõ ràng vì đau nên cảm giác ở chân đã giảm đi rất nhiều, nhưng chỗ bị Thượng Thiên Tê chạm vào vẫn như có dòng điện chạy qua, truyền đến cảm giác ngứa ngáy tê dại, lan thẳng đến tận tim.
Hắn nhìn Thượng Thiên Tê, trong lòng ngứa ngáy khó tả.
Thượng Thiên Tê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-to-tinh-truc-ma-thang-nam-cong-bang-toc-do-anh-sang/743785/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.