🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đường Hoàn vừa đăng bài lên Weibo, cả mạng như phát nổ. Ai nấy đều nghĩ cậu điên rồi, không ai tin nổi!

Phần bình luận toàn kiểu này: "Lúc nguyên soái còn hôn mê mà cậu dám nói vậy, thì cũng chẳng ai thèm để ý. Giờ nguyên soái tỉnh rồi mà cậu vẫn dám lấy danh nghĩa nguyên soái để tự lăng xê bản thân, sao không tiện thể ghi luôn địa chỉ cung điện của bệ hạ đi?"

"Nói khoác cũng không chịu chuẩn bị bài bản, nhìn là biết người này sắp ngỏm!"

"Cậu cũng liều thật đấy, làm mấy chuyện phạm luật thì thôi, lại còn dám mượn danh nguyên soái để đánh bóng tên tuổi, có biết nguyên soái là biểu tượng thế nào trong lòng dân chúng Đế quốc không?"

"Đường Đường à, mau xóa bài đi, tên tuổi nguyên soái sao có thể lôi ra xài bừa như vậy được, cẩn thận bị đóng băng tài khoản đó!"

"Đồ chết dẫm, đi mà chết đi!"

...

Có vài người đúng là như vậy, cậu giải thích đàng hoàng thì họ lại không tin, thậm chí quay sang chửi cậu. Cậu im lặng không giải thích thì họ lại bảo là cậu thừa nhận. Kiểu gì thì họ cũng cho là họ đúng. Đường Hoàn bực rồi, đang nói chuyện tử tế mà sao lại bị chửi? Văn minh để đâu? Còn không bằng cái đồ cổ như cậu nữa là!

Thế là, Đường Hoàn liền chia sẻ lại bình luận của một người mắng cậu, kèm theo một tấm ảnh của Thần Thú Ca - đầu ngẩng lên 45 độ, miệng hơi nhếch, mắt thì lại nhìn xuống, biểu cảm đầy kiêu ngạo như đang khinh thường tất cả phàm nhân. Đường Hoàn cười lạnh, dân trí cao như vậy mà cũng chửi người? Vậy thì đừng xài từ tục tĩu!

Dân mạng đều sững sờ, đăng ảnh Thần Thú Ca là có ý gì? Trước giờ Đường Hoàn mắng người toàn kiểu mờ ám vậy đó. Muốn biết mình bị mắng thế nào cũng phải đi tra cứu dữ liệu. Lần này thì rõ ràng là đang mắng rồi, nhưng... mắng gì chứ? Không ai hiểu! Cả đám tức muốn chết, ai mà đáng sợ như vậy, đến mức muốn biết mình bị chửi cái gì cũng phải đi tra tư liệu!

Sau khi để lại một "bài tập" cho dân mạng, Đường Hoàn vui vẻ đóng Weibo lại, mặc kệ tụi nó muốn làm gì thì làm.

"Cậu chẳng hỏi han gì mà tin tôi dễ vậy sao?" Đường Hoàn chống cằm nhìn Tông Hách, kiểu gì cũng thấy Tông Hách không phải người dễ tin người như vậy.

Tông Hách thờ ơ "Ừ" một tiếng. Chiều nắng đẹp, hắn chỉ muốn trở về hình dạng gốc, nằm phơi nắng, bạn đời còn chải lông cho thì càng tốt.

Đường Hoàn không chịu buông tha, tiếp tục hỏi: "Tại sao lại tin?"

Tông Hách lười biếng đáp: "Làm gì phải có lý do, tôi nói là bảo vệ cậu thôi."

Đường Hoàn nghe mấy lời đó mà ấm lòng, bật cười cong cả mắt, đi vòng ra sau lưng Tông Hách, đưa một ngón tay chọc vào vai rộng của hắn, cười gian manh: "Cưng à, chải lông nha?"

Tông Hách nhíu mày, ra vẻ nghiêm túc: "Giữa ban ngày ban mặt, không hay."

Đường Hoàn tiếp tục chọc: "Cưng à, chải lông nha?"

Tông Hách hít sâu một hơi: "Sao cậu cái gì cũng dám nói!"

Đường Hoàn nhún vai, chịu thua. Đại miêu này rõ ràng thèm được chải lông mà sĩ diện không chịu nhận, còn định đổ thừa cho cậu. Thôi kệ, vừa rồi hắn che chở cậu như vậy, cậu không chấp. Đại miêu này, cũng phải chiều.

Sợ hai người dính lấy nhau quá sẽ ảnh hưởng đến hình tượng, với lại nguyên soái đại nhân khi biến về hình thú thì không kiểm soát được việc làm nũng với bạn đời, nên Đường Hoàn kéo Tông Hách về phòng ngủ.

Ban công có cửa sổ sát đất rộng lớn, dưới sàn là tấm thảm mềm mịn, Đường Hoàn vén màn voan trong suốt, ngồi xuống thảm, mỉm cười bắt đầu chải lông cho đại miêu. Buổi chiều nắng nhẹ, yên tĩnh và ấm áp, Tông Hách gối đầu lên đùi Đường Hoàn, từ từ nhắm mắt lại. Chỉ khi ở bên cậu, hắn mới cảm nhận được sự yên bình của thời gian, mới có thể quên đi hơn mười năm giết chóc, trút bỏ gánh nặng trên vai, an ổn tận hưởng ánh nắng dịu dàng này. Hắn làm sao có thể không bảo vệ người ấy?

Trong khi dân mạng đang hì hục tra cứu, thì bên Bộ An Toàn Gien của Đế Quốc, ai nấy đều căng như dây đàn, co ro lại như chim cút bị cảm lạnh giữa mùa đông.

Bởi vì Tông Hách đã trực tiếp cho người mang bản báo cáo kia đến tận nhà Bộ trưởng Bộ An Toàn Gien , Cảnh Nguyên Nhậm.

Ngay khi nhận được báo cáo, lông tóc Cảnh Nguyên Nhậm dựng hết cả lên.

Ông ôm bản báo cáo chạy thẳng về bộ, gọi hết đám nhân viên đang nghỉ trưa trở lại làm việc.

"Má nó, không phải tự kiếm chuyện đấy à?! Mày sao mà ngu đến vậy, không điều tra rõ người ta có hậu thuẫn gì mà cũng dám hành động à?! Chu Côn ơi là Chu Côn, đầu mày đúng là đầu heo!" Cảnh Nguyên Nhậm nghĩ đến cảnh lính gác trong phủ nguyên soái nói rành rọt từng lời nguyên soái dặn, mà lạnh toát cả sống lưng. Nhưng lỡ gây chuyện rồi thì sao nữa? "Dám giành đồ của nguyên soái phu nhân, kế tiếp mấy người định làm gì? Có phải muốn vu khống rồi bắt luôn nguyên soái phu nhân không?!"

Cảnh Nguyên Nhậm đập bàn cái rầm, Chu Côn đã sợ đến mức biến thành một tên mập 180 ký, ngồi bệt trong góc, mắt trợn trừng, toàn thân run bần bật, trong đầu chỉ còn một câu: "Xong rồi."

Mấy nhân viên khác cũng hoảng sợ theo, nhìn Chu Côn mà mắt như giấu dao, hận không thể đâm cho hai nhát. Họ cực khổ thi tuyển vào đây, giờ kiếm được công việc ngon lành thế này đâu dễ, mà lại bị cái tên mập ngu ngốc này hại! Mất việc là không biết khóc ở đâu luôn!

Sau khi trút giận xong, Cảnh Nguyên Nhậm cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn đám nhân viên: "Các người ngốc à? Hắn bảo làm gì là làm nấy hả?"

Đám nhân viên ngơ ngác chớp mắt, ý là sao?

"Mỗi người bị trừ ba tháng lương, từ tuần này trở đi, tất cả ngày nghỉ đều phải lên Hoang Tinh trồng cây, cho tỉnh ra!" Cảnh Nguyên Nhậm trừng mắt nhìn Chu Côn, trong đáy mắt đầy vẻ ghét bỏ: "Còn mày, theo tao."

Trưa hôm đó, Cảnh Nguyên Nhậm đích thân dẫn người tới phủ nguyên soái, tất nhiên không thể thiếu tên phụ trách khiếu nại mạng và an ninh , Chu Côn. Vừa thấy lính gác trước cổng, Chu Côn suýt quỳ luôn. Toàn là lính từng theo Tông Hách ra chiến trường, tay ai cũng từng dính máu, ánh mắt sắc như dao, đứng đó như những cây lao nhọn hoắt.

Cảnh Nguyên Nhậm cau mày, chỉ muốn đập chết Chu Côn. Tự đi tìm đường chết rồi còn lôi người ta theo. Nếu nguyên soái phu nhân là người khó tính, thì hôm nay Chu Côn đừng mơ mà bước ra khỏi cánh cửa này.

Quản gia Lâm bá cười ha hả ra đón: "A, Bộ trưởng Cảnh đến thật là vinh hạnh quá, không tiếp đón từ xa, thật thất lễ thất lễ."

Cảnh Nguyên Nhậm cười khổ đáp lại: "Quản gia khách sáo quá, là bên tôi vô cớ làm phiền. Thuộc hạ tôi làm việc bất cẩn, nên tôi dẫn hắn tới xin lỗi nguyên soái và phu nhân. Mọi chuyện trước đó chỉ là hiểu lầm." Họ phải đợi xin phép mất nửa tiếng mới được cho vào. Lão đầu này là người đã nuôi nguyên soái Tông Hách lớn lên, nhìn ngoài có vẻ hiền lành chứ thật ra không dễ đối phó chút nào.

Lâm bá nghe xong liền nghiêm mặt, sau đó mỉm cười nhã nhặn: "Nếu đã là hiểu lầm thì giải thích rõ ràng là được rồi, tôi đi xem nhà tôi , nguyên soái và phu nhân - có tỉnh giấc chưa. Giữa trưa phải nghỉ ngơi một chút, chứ chẳng phải có câu 'trưa không ngủ, chiều chịu khổ' đó sao?"

Bộ trưởng Cảnh cười gượng phụ họa: "Ngài nói rất đúng, nguyên soái vừa mới hồi phục sức khỏe, cũng cần nghỉ ngơi nhiều hơn mới tốt."

Lâm bá cười tủm tỉm đi gọi người, Cảnh Nguyên Nhậm lặng lẽ hít sâu một hơi, nuốt khan một ngụm nước bọt. Nhìn thái độ của quản gia thì thấy, chuyện này vẫn còn đường lui. Nhìn sang mặt Chu Côn tái mét như quét sáp vàng, Cảnh Nguyên Nhậm lại tức đến nghẹt thở, hạ giọng cảnh cáo: "Lát nữa nên nói thế nào, nghĩ kỹ chưa?"

Chu Côn gật đầu như gà mổ thóc, giờ còn cái gì không rõ nữa, ăn ngay nói thật là thượng sách. Đã tới đây rồi thì còn dám giở trò gì nữa? Mấy người thương binh đứng gác xung quanh kia chẳng lẽ chỉ để trang trí?

Lâm bá đi gọi mà mất tận nửa tiếng, đến khi Đường Hoàn bước vào phòng tiếp khách, hai người đã uống hết hai chén trà.

Vừa nhìn thấy cái cảnh này, Đường Hoàn suýt nữa nhịn không nổi bật cười thành tiếng. Lâm bá chơi ác thật, nhìn kiểu hai người này như thể đợi nửa ngày rồi, nhưng thực tế ông mới vừa đi truyền lời.

"Hai vị chào anh, tôi là Đường Hoàn. Mấy người là nhân viên đến kiểm tra thú cưng về mặt gien đúng không?" Đường Hoàn vừa lại gần, hai người lập tức đứng dậy. Tông Hách cũng đi phía sau cậu bước vào. Hai người vừa trông thấy Tông Hách, cả người liền cứng đờ, nhất là Chu Côn, uống hai chén trà xong mà bây giờ hình như bắt đầu... buồn tiểu.

Cảnh Nguyên Nhậm lễ độ chào hỏi hai người xong, cười nói: "Chúng tôi không phải tới kiểm tra thú cưng."

Tông Hách nhíu mày, giọng đầy bất mãn: "Không phải tới kiểm tra thú cưng thì tới làm gì?"

Chu Côn vội vàng lên tiếng: "Chúng tôi tới để xin lỗi."

Tông Hách ngồi xuống ghế chủ, lạnh giọng hỏi: "Xin lỗi cái gì? Theo quy trình, bị người báo cáo thì phải kiểm tra, hôm nay nhất định phải làm rõ."

Chu Côn suýt nữa tè ra quần. Mấy người báo cáo đó là hắn thuê tới, nào có ai thật sự cử báo đâu? Giờ hắn chỉ hận không thể xử luôn Alvin Capel, nếu không phải gã đòi mua thú cưng, hắn đâu có nghĩ ra trò vớ vẩn này!

Đường Hoàn cũng đồng tình với ý của Tông Hách: "Đã có người báo cáo, vậy thì cứ kiểm tra đi cho chắc. Tội danh giam giữ ấu tể, sử dụng chất cấm, ngược đãi trẻ vị thành niên, mấy thứ đó tôi gánh không nổi đâu. Kênh livestream của tôi vẫn đang bị đóng băng đấy, nếu không có báo cáo chính thức thì nền tảng cũng không dám gỡ chặn cho tôi. Vậy nên cứ kiểm tra đi, các anh yên tâm thì tôi cũng yên tâm."

Chu Côn sợ đến mồ hôi túa ra, không dám hé răng. Cảnh Nguyên Nhậm liếc hắn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, mỉm cười nói: "Được, vậy kiểm tra. Nếu không có vấn đề, tôi sẽ lập tức cho người làm báo cáo xác nhận trong sạch, chính phủ cũng sẽ cấp chứng nhận minh oan cho ngài. Còn những người có liên quan đến việc này, tôi cũng sẽ xử lý theo đúng quy định."

Tông Hách hừ lạnh một tiếng, lười để ý tới bọn họ.

Đường Hoàn cười nhẹ: "Cảm ơn Bộ trưởng Cảnh, cách xử lý thế này rất sáng suốt." Còn Chu Côn thì cậu chẳng thèm liếc mắt một cái, coi như không quen biết. Vai hề nhảy nhót, từ đầu đã định sẵn kết cục rồi. Bộ trưởng còn kéo hắn theo chỉ để làm bia đỡ đạn nữa.

Rất nhanh, nhân viên kỹ thuật tới kiểm tra. Đường Hoàn dẫn họ ra bãi cỏ trong vườn, trước tiên thả ra mười con thú cưng, sau đó ghi hình đăng lên Weibo. Bài đăng: "Ăn Cơm Ngủ Loát Đại Tráng: Nhân viên Bộ An Toàn Gien Đế Quốc đã đến, rốt cuộc có phải là ấu tể biến đổi hay không, kiểm tra xong sẽ rõ."

Chỉ trong chớp mắt, phần bình luận đã vượt trăm triệu. Dân mạng lập tức chia làm ba phe: một phe tin Đường Hoàn có tội, làm gì cũng chỉ là chiêu trò tự tẩy trắng. Phe thứ hai thì kiên quyết bảo vệ Đường Hoàn, hô to đòi bằng chứng để "vả mặt" đám kia. Còn phe thứ ba thì giữ thái độ trung lập, chờ diễn biến rõ ràng rồi mới quyết định.

Kiểm tra xong mười con, Đường Hoàn tiếp tục thả ra mười con khác, vẫn quay video và đăng lên Weibo. Toàn bộ quá trình được livestream cho mọi người xem. Cậu cố tình làm vậy để tránh việc sau này có ai nói Tông Hách lấy thân phận đè đầu cưỡi cổ người khác.

Không ít người tỏ ra khâm phục cách xử lý quá bài bản của Đường Hoàn.

Phe trung lập bắt đầu nghiêng về phía cậu: dám công khai thế này thì chắc chắn không có gì khuất tất. Chờ kết quả là biết ngay, mấy kẻ trước giờ chém gió chắc chắn sẽ bị vả sấp mặt.

Đường Hoàn chẳng thèm đọc bình luận, cũng không phản hồi bất kỳ tin nhắn nào. Cậu chỉ lo giúp nhân viên kỹ thuật ghi lại toàn bộ video và mẫu xét nghiệm. Làm một lèo gần 40 phút. Nhân viên chỉ mang theo một máy kiểm tra, phải dùng trên xe thí nghiệm di động, làm từng bước từng bước, mỗi con mất khoảng 10 phút, kiểm tra xong là hết cả buổi chiều.

Ngay tại chỗ, nhân viên công tác đã công bố báo cáo: "Mấy con thú này không phải là ấu tể. Bộ gien của chúng đều có khuyết điểm, tuổi thọ ngắn, không có dấu hiệu từng sử dụng chất cấm. Dữ liệu gien trùng khớp với cơ sở dữ liệu sinh vật Trái Đất. Nếu không có biện pháp bảo hộ mà bị tia phóng xạ 3HT chiếu vào thì có thể đột biến hoặc chết. Khuyến cáo là nên nuôi trong nhà, đừng để rời khỏi khu vực được bảo vệ."

Đường Hoàn cũng quay lại đoạn này, mỉm cười hỏi nhân viên kỹ thuật: "Tôi có thể đăng video này lên mạng không?"

Cậu nhân viên trẻ vừa thấy Đường Hoàn cười đẹp như thế, mặt đỏ như gấc, lập tức lắc đầu lia lịa: "Không sao không sao, ngài cứ tự nhiên!"

Cách đó không xa, Tông Hách nhướng mày theo phản xạ, ánh mắt lạnh băng quét qua. Cậu nhân viên bị nguyên soái đại nhân trừng cho một cái, sợ đến rụt cổ, cúi đầu giả vờ nghiêm túc làm việc, không dám ngẩng lên nữa.

Chu Côn đứng bên cạnh đợi kết quả mà mặt cắt không còn giọt máu, người run lẩy bẩy, chân khép chặt lại, đứng cũng chẳng ra dáng. Đường Hoàn nhìn hắn cứ tưởng là sợ quá, liền "tốt bụng" mỉm cười nhẹ: "Ha ha!"

Chu Côn lập tức đổ mồ hôi lạnh, theo bản năng kẹp chân lại chặt hơn, đứng càng lúc càng mất tự nhiên. Đường Hoàn cạn lời, nghĩ bụng: "Đây là cái kiểu chân chữ X à?"

Chu Côn gần như sắp hỏng rồi. Trước đó vì quá căng thẳng nên đã uống hai bát nước to, giờ thì đã buồn tiểu từ lâu mà chẳng được đi. Suốt buổi chiều phải căng mắt nhìn nhân viên làm thí nghiệm, thần kinh như dây đàn kéo căng, không có một phút thả lỏng. Căng đến đau cả bụng, sắp tè ra quần. Giờ kết quả có rồi, Đường Hoàn vừa quay lại nhìn hắn, hắn bị dọa đến suýt tiểu luôn, mà vẫn phải nhịn.

Lúc này, Lâm bá bưng một ấm trà đến, đặt lên bàn đá, vui vẻ chào mời:"Mệt rồi phải không, uống ngụm nước nghỉ ngơi chút nhé."

Chu Côn lập tức quỳ xuống.

Lâm bá vội chạy lại, không đỡ hắn dậy mà quan tâm hỏi: "Chỉ có mình cậu không chịu nổi à? Mệt rồi sao?"

Lão đầu nhiệt tình đưa cho hắn một chén nước, không cho từ chối mà nhét thẳng vào tay, như một ông chú già tận tình động viên đứa nhỏ ngại ngùng:"Con à, đừng khách sáo, uống đi."

Với thái độ mềm mỏng mà cứng rắn ấy, Chu Côn chỉ có thể nâng chén trà lên, mắt rưng rưng uống cạn một hơi.

Lâm bá còn kiên nhẫn rót thêm chén nữa, ánh mắt tràn đầy trìu mến: "Còn nhiều lắm, đừng gấp. Uống hết lại rót tiếp."

Chu Côn chỉ muốn chết cho xong!

Vừa rồi là sợ tè ra quần nên gồng lên chịu, giờ thì là muốn đi tè mà... không tè nổi!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.