“Trình Thanh Giác?” Thất Thất ngẩng đầu nhìn theo. Tiểu Lộc ngạc nhiên: “Trước đây những cuộc phỏng vấn kiểu này, có tiền lệ nào là ngôi sao đến tận nơi không?” Ngô Khải Minh cũng thò đầu ra nhìn: “Chắc là không đâu, họ đều là những tên tuổi lớn, thường thì chúng ta phải đến công ty họ phỏng vấn tại chỗ.” Thất Thất quay đầu lại, liếc nhìn Lê Vụ, ánh mắt đầy nghi hoặc, dùng khẩu hình nói: “Sao anh ấy lại đến đây?” Vẻ mặt Lê Vụ mơ hồ: “Mình cũng không biết…” “Anh ấy không liên lạc với cậu à?” Thất Thất hỏi. “Không, anh ấy nói với mình làm gì chứ.” Lê Vụ lẩm bẩm. Đã hơn một tuần, cô và Trình Thanh Giác không liên lạc. Trình Thanh Giác là người bận rộn, có lẽ đã quên mất cô là ai rồi. Cô lại nghĩ đến lời Thất Thất vừa nói là Trương Bành đã liên hệ được cuộc phỏng vấn, lòng cô có chút xao nhãng. Xem ra trong lòng Trình Thanh Giác, mối quan hệ của anh với cô thực sự rất bình thường. Cuộc phỏng vấn cô nhờ anh không được, lại phải thông qua Trương Bành tìm mối quan hệ mới có được. Không hiểu sao, chuyện mối quan hệ với Trình Thanh Giác chỉ ở mức bình thường lại khiến cô buồn hơn cả việc cô không giúp nhóm một giành được cuộc phỏng vấn. Cách đó không xa, người đàn ông đứng ngoài cửa mặc áo hoodie đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, tựa người vào tường, cúi đầu xem điện thoại. Phía trước anh, người của Vũ Dữ đang trao đồi với lãnh đạo của Văn Mai. Ánh mắt Lê Vụ dừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-toi-lay-nham-meo-ba-lan/2919052/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.