Sáng sớm tỉnh lại, đầu Giản Nại đau muốn nứt ra.
Không chỉ đau đầu, mà ngay cả thân thể cũng đau, đâu đâu cũng thấy đau, đau đến nỗi cậu còn tưởng rằng tứ chi chẳng còn thuộc về mình nữa, đầu óc trống rỗng, cậu xuýt xoa một tiếng rồi định ngồi dậy.
Ngay lúc đó, bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp: "Đừng lộn xộn."
Giản Nại xịt keo.
Tiếp theo, cậu cảm nhận được dường như có gì đó rời khỏi thân thể.
Mang theo tiếng nhớp nháp rất rõ ràng.
Cả người Giản Nại cứng ngắc, định mắng một câu chó đẻ, nhưng cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, chậm rãi nhớ ra tối hôm qua mình đã làm những gì.
Đầu tiên.
Cậu quấn lấy người khác không cho đi.
Sau đó, bởi vì sợ hãi nên cậu muốn bỏ chạy, kết quả bị bắt lại ném lên giường.
Rồi xong lại thấy thốn vãi loằn.
Thốn không chịu nỗi.
Tiếp đến là những gì điên cuồng nhất mà chỉ xảy ra trong tưởng tượng.
Lăn lộn cả đêm đến gần sáng mới chìm vào trong giấc ngủ, tiếp theo đó thì chẳng còn nhớ gì nữa.
Cả người Giản Nại rất khó chịu, cậu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, rõ ràng cũng lăn lộn cả đêm như nhau, nhưng mỗi động tác của Lục Trạch Phong lại sảng khoái tự nhiên, thậm chí anh còn đứng dậy bắt đầu mặc quần áo, thân thể anh cường tráng, lúc đứng dậy có thể nhìn ra những vết cào còn ứa máu đằng sau lưng, hầu hết đều là kiệt tác của cậu, thoạt nhìn khá là đau.
Cuối cùng trong lòng Giản Nại cũng cảm thấy vừa lòng.
Tuy rằng Lục Trạch Phong nhìn chẳng đau tẹo nào.
Giống như cảm nhận được ánh nhìn từ phía sau, anh chú ý tới ánh mắt Giản Nại đang nhìn lấy mình, Lục Trạch Phong quay đầu lại nhìn cậu, thanh âm trầm thấp khàn khàn, thậm chí còn mang theo vài phần thoả mãn: "Ta ôm em đi tắm."
!!!!
Giản Nại thấy anh muốn tới gần, cậu lùi lại theo bản năng, hơi ngại ngùng: "Em, em tự tắm."
Lục Trạch Phong thấy cậu lùi lại thì nhíu mày.
Giản Nại là đang muốn trốn anh, ánh mắt sợ hãi đó khiến anh không thoải mái, anh tỏ vẻ không ý kiến gì: "Được."
Tiếp theo trong phòng chìm vào trong im lặng.
Anh dù bận nhưng vẫn ung dung đứng đó, dường như muốn nhìn xem Giản Nại tự tắm như thế nào.
Giản Nại ở trên giường do dự một chút, có ngồi cũng không yên, cậu định tự mình bò dậy nhưng mỗi lần muốn ngồi dậy là ngồi không nổi, eo giống như bị gãy đoạn chẳng có tí sức lực gì, mỗi một cử động nhỏ đều đem lại đau nhức không thôi, thậm chí cậu còn hoài nghi rằng bản thân mình có lẽ đã bị tàn tật.
Ngay lúc Giản Nại cảm thấy bản thân sắp tàn rồi thì có người khom lưng bế cậu lên.
Không khí lạnh lẽo đánh úp tới, cậu hoảng hồn hô một tiếng.
Giọng Lục Trạch Phong trầm thấp: "Bám chặt vào."
Không cần anh nói, Giản Nại thông minh ôm chặt lấy cổ anh không dám buông.
Buông tay là chuyện không có khả năng, đời này không có khả năng.
Nhưng cậu không thể ngờ rằng, rõ ràng ngày hôm qua ở vũ hội người này còn bảo với mình rằng đừng xuất hiện trước mặt anh nữa, giờ đây lại hầu hạ mình tắm rửa.
Tuy bản thân cậu nhìn thảm hại thấy rõ.
Thân thể cậu đau đớn nhưng cậu không trách Lục Trạch Phong.
Thế giới của người trưởng thành mà, lại là do tự mình chủ động, cậu bị thiệt thì cũng phải chịu.
Sau khi tắm rửa xong, Lục Trạch Phong ôm người đặt lên trên giường, tuy rằng nhìn anh chẳng giống một người đàn ông tinh tế, nhưng trên thực tế, những việc anh làm lại rất săn sóc cẩn thận.
Giản Nại nằm trên chiếc giường mềm mại, thiết bị đầu cuối trên cổ tay của cậu vang lên không ngừng.
Đọc thông báo, là từ cha mẹ.
"Nại Nại, con ở đâu đó?"
"Con sao rồi?"
"Có ổn không Nại Nại?"
Những câu hỏi liên tục bắn tới, có thể thấy được họ đang rất nóng lòng.
Giản Nại suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Con còn ở trong cung, ngày hôm qua bữa tiệc xảy ra chuyện nên không kịp về nhà ạ."
Giọng mẹ cậu cao lên: "Con bị làm sao?!"
Giản Nại nhìn Lục Trạch Phong bên cạnh, lúc này mới nở nụ cười với đầu dây bên kia: "Không có gì đâu ạ, con và Hoàng Hậu là bạn mà, cậu ấy một hai đòi phải giữ con ở lại thôi, mẹ đừng suy nghĩ nhiều nha."
Mẹ cậu nghe được lý do xong mới thở phào một hơi.
Chuyện mà bà lo lắng nhất cũng chỉ là Giản Nại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Giản Nại bỗng nhiên cảm thấy cha mẹ này cũng không tệ lắm đáng tiếc nguyên chủ đã chết đuối dưới đáy song, không còn cách nào để gặp lại cha mẹ.
Mẫu thân dặn dò: "Vậy con về sớm đi nhé."
Giản Nại đáp: "Dạ con biết rồi."
Lúc này mới ngắt điện thoại.
Giản Nại thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi kết thúc cuộc gọi, cậu nhìn về phía Lục Trạch Phong bên cạnh.
Lục Trạch Phong ngồi ở sopha cách đó không xa, mặc quân trang chỉnh tề, ngay cả cúc áo cũng không lệch chỗ nào, giống như người đàn ông phóng túng nguy hiểm đêm qua chẳng phải là anh vậy, thật ra nhìn Lục Trạch Phong có vẻ lạnh lùng, sắc bén và nguy hiểm thật đấy, nhưng bộ quân trang trên người kia đã giúp anh mang lại chính khí lẫm nhiên, khiến người ta xem nhẹ bản tính nguy hiểm vốn có của anh.
Lục Trạch Phong nhìn về phía cậu: "Phải đi về sao?"
Giản Nại gật đầu: "Dạ..."
Trong phòng lại chìm vào im lặng.
Tiếp đó...
Trước khi Lục Trạch Phong định mở miệng, Giản Nại có chút thấp thỏm nói: "Chuyện tối hôm qua..."
Lục Trạch Phong im lặng nhìn cậu.
Giản Nại do dự một chút rồi mới nói: "Chuyện tối qua, em biết là anh không phải là loại người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
Lục Trạch Phong nói: "Thì sao..."
"Cho nên..." Giản Nại chần chờ một chút: "Anh có chịu trách nhiệm hay không, em cũng không trách anh."
Lục Trạch Phong nhíu mắt, đấy là điềm báo không vui, rõ ràng đã bị những lời này của Giản Nại làm mất hứng.
Giản Nại thấy anh mặt mày chằm dằm còn tưởng mình nói đúng.
Lục Trạch Phong trầm giọng nói: "Em chuẩn bị đi ra ngoài, sau đó để tất cả mọi người biết rằng ta không chịu trách nhiệm à?"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.