Bên ngoài vũ hội
Lục Trạch Phong chuẩn bị rời khỏi đây.
Lần vũ hội này vốn dĩ anh chẳng muốn tới, nhưng hoàng đế cứ mãi lải nhải bên tai rằng bên cạnh anh chẳng có ai, cho nên nhất định phải tới tham dự buổi tiệc sinh nhật này, chứ thật chất là đây là tiệc làm quen, anh thì lại chẳng có hứng thú gì, chỉ ghé qua một chốc rồi về thôi.
Không ngờ rằng sẽ gặp được Giản Nại.
Từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ tới mình và tên nhóc kia cùng ở chung một tinh cầu, lúc đầu khi nghe tin đối tượng xứng đôi tinh thần lực của mình bỏ nhà theo trai thì anh chẳng cảm thấy gì cả.
Nhưng sau này khi biết được đó là Giản Nại, anh không khỏi có chút bực bội.
Tại sao chứ?
Lúc bên nhau với mình thì rõ ràng đã có bạn trai trước đó rồi, sao lại còn đưa đẩy với mình nữa chứ?
Đầu tiên là ở trong khoang trò chơi thả thính còn chưa đủ, sau khi xứng đôi tinh thần lực thành công xong lại bỏ nhà theo trai, không màng tất cả muốn cùng người kia ở bên nhau.
Thế em ấy xem mình là gì?
Chấn bé đù à?
Em ấy nói tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng mình phải tin em ấy như thế nào đây.
Phó quan nói: "Hôm nay ai cũng dõi theo Giản Nại, cậu ta thật sự rất xinh đẹp đấy ạ."
Đúng vậy, em ấy đúng là rất đẹp, Lục Trạch Phong phải thừa nhận điều này.
Dù là ở trong trò chơi, hay là ở ngoài hiện thực, em ấy đều xinh đẹp bắt mắt, như một con hồ ly nhỏ giảo hoạt vậy, đùa giỡn với những ai đem lòng yêu mến em ấy.
Còn mình thì đã bị loại từ sớm.
Trò chơi này, anh xin chê.
Anh tự nhủ rằng mình không nên nhìn em ấy, không nên để ý tới em ấy, nhóc hồ ly đó sơ hở là sẽ lừa đảo ngay.
Nhưng khi anh nói rằng đừng đến tìm anh nữa, nhìn thấy đôi mắt đỏ lên của Giản Nại thì lòng anh cảm thấy là lạ, khi anh tiến vào vũ hội, phát hiện tất cả đàn ông ở đó đều đang nhìn cậu thì lại khiến anh cảm thấy bực mình không vui.
Nhưng tất cả đều chẳng liên quan gì đến anh cả.
Phó quan dò hỏi: "Đại nhân, chúng ta thật sự phải đi sao?"
Lục Trạch Phong gật đầu.
Trường hợp này quán là hắn không thích, hắn không chuẩn bị quá nhiều dừng lại.
Sau khi ngồi vào xe, anh suy nghĩ vẩn vơ, không thể ngăn cản bản thân mình nhớ tới Giản Nại, những ký ức đã phủ đầy bụi được mở ra lần nữa, khiến tâm tình của anh không thể bình tĩnh nỗi.
Lục Trạch Phong nhắm mắt lại, áp xuống cảm xúc không nên có.
Phó quan hỏi: "Ngày mai ngài rời khỏi đây, rồi tự mình qua đó ạ?"
Lục Trạch Phong: "Ừm, sắp xếp xong chưa?"
Phó quan vội vàng nói: "Rồi ạ, tối hôm nay quân hạm sẽ khởi hành."
Tinh hệ F109 đang trong tình trạng hỗn loạn, gần đây đã dò ra được tung tích của phần tử bất hợp pháp, khiến bọn hải tặc vũ trụ càng thêm hung hăng ngang ngược, loại chuyện vốn không cần Lục Trạch Phong tự mình xử lý, nhưng anh lại thay đổi quyết định xuất phát không lâu trước đây.
Đường tới tinh hệ 109 khá xa xôi, dù có xử lý nhanh gọn thì cũng sẽ không ở Ám Tinh khoảng một hai tháng.
Trong khoảng thời gian này cũng đủ phát sinh rất nhiều chuyện.
Cũng đủ xa cách người nào đó.
Lục Trạch Phong nhàn nhạt đáp lời, anh dựa vào ghế xe nghỉ ngơi.
Liền ở ngay lúc này, thiết bị đầu cuối của anh vang lên, hầu như chẳng có ai có được số liên lạc của Lục Trạch Phong, mà thanh báo tin nhắn này vang lên từ thiết bị đầu cuối cá nhân của anh.
Lục Trạch Phong hơi nhíu mi.
Dường như đối phương rất gấp gáp, lần đầu không gọi được thì gọi thêm lần nữa.
Lục Trạch Phong mở danh sách ra xem, thấy thiết bị đầu cuối của đối phương chỉ ghi ngắn gọn một chữ 【 Giản 】.
Không cần nhìn cũng đoán được là ai.
Lục Trạch Phong đang do dự có nên bắt máy hay không thì anh nhận được lời mời kết bạn lần thứ ba, tin nhắn kia ít chữ nhưng ý nhiều, dường như chỉ kịp viết ra ba chữ: "Cứu em với."
Con ngươi của Lục Trạch Phong co lại, không hề do dự đồng ý lời mời kết bạn.
Anh gửi dấu chấm hỏi qua.
Đối phương không trả lời.
Lục Trạch Phong dứt khoát trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì?"
Vẫn không trả lời.
Cảm giác bất an lan tỏa trong lòng, anh biết Giản Nại có đôi khi đùa giỡn lố lăng, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không lấy loại chuyện này ra nói giỡn.
Lục Trạch Phong ngồi phắt dậy, anh bấm gọi tới dãy số của đối phương.
Không đáp lại.
Không người bắt máy.
Lục Trạch Phong như nhớ tới gì đó, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt, đáy mắt thâm trầm, ngăm đen, như vực sâu không thể nhìn thấu, giọng nói trầm thấp: "Dừng xe."
Phó quan quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy.
Hắn rất ít khi nào thấy được biểu tình đó của Lục Trạch Phong, nếu là biểu tình như thế này có nghĩa là có chuyện gì đó đã chọc tới anh, hơn nữa chuyện này còn không nhỏ.
Cả người Lục Trạch Phong trở nên có chút nguy hiểm, anh khẽ hé môi, như đang áp chế cảm xúc nào đó: "Quay lại đó."
......
Giản Nại ở trong phòng như muốn điên lên.
Ông chủ Tào lớn gan đến vậy sao?
Cậu bị dồn ép đến sô pha, trong tay của Giản Nại siết chặt mảnh sứ từ bình hoa, ánh mắt cậu sắc bén, tuy cả người không còn sức lực gì nhưng vẫn nghiêm khắc nói: "Tào Việt, cưỡng hiếp Dạ Oanh là trái pháp luật, ông muốn chết à?".
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.