Nghĩ đến Cảnh Nhất Thành vui mừng đầy cõi lòng, chuẩn bị kinh hỉ cho anh, ai ngờ anh lại trước tiên hôn mê một tuần, dọa hắn sợ chết khiếp, Hứa Thừa Hạo vừa muốn cười lại vừa đau lòng, cân nhắc vài giây, anh vẫn thả cái hộp lại chỗ cũ, chờ đối phương làm anh bất ngờ.
Mới vừa để nhẫn trở về, Cảnh Nhất Thành đang nói chuyện với bác sĩ, liếc mắt một cái không thấy anh đâu, hắn bèn vội vàng đi vào, sốt ruột hỏi: "Sao em lại ngồi dưới đây? Kiệt sức à?"
"Không, em tìm điện thoại." Hứa Thừa Hạo làm bộ lật qua lật lại quần áo, nhân tiện che túi áo lại trước Cảnh Nhất Thành.
Cảnh Nhất Thành bước đến, nâng anh dậy, giải thích: "Em đang mặc đồ bệnh nhân, không có cái gì đâu, muốn cái gì thì để Lý Niệm tìm cho."
Hứa Thừa Hạo ừ một tiếng, đi ra ngoài theo hắn.
Cảnh Nhất Thành bảo anh ngồi ngoan ngoãn một chỗ, đừng nhúc nhích, hắn nói chuyện với Lý Niệm xong lại tiếp tục bàn bạc cùng bác sĩ. Hứa Thừa Hạo ngồi trên giường chán muốn chết, anh lật qua lật lại vạt áo của Cảnh Nhất Thành.
Cảnh Nhất Thành xoa đầu dỗ dành anh, động tác trên tay thì dịu dàng, nhưng sắc mặt đối với bác sĩ thì trước sau cứ âm trầm, giọng nói không lên không xuống: "Cho nên mấy người vẫn không tìm ra được là vấn đề gì phải không?"
Bác sĩ lau mồ hôi lạnh: "Báo cáo kiểm tra của Hứa tiên sinh ghi rõ thân thể vô cùng tốt, không có vấn đề gì......"
"Vậy tại sao em ấy hôn mê cả một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-thanh-banh-xe-du-phong-ca-nam-chinh-lan-nam-phan-dien-deu-theo-doi-ta/2397553/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.