Cảnh Nhất Thành: “!!!”
Hắn thở mạnh một hơi, suýt nữa tự nghẹt thở chết mình!
===============
Câu chào lần này cho cảm giác khác với câu chào những lần gặp mặt trước, bù lại cho tiếc nuối lúc sáng và mang theo ý nghĩa khác, chào xong sẽ làm cho tâm trạng hắn càng thêm vui sướng, vì thế hắn cười nói thêm một lần: “Buổi sáng tốt lành.”
Hứa Thừa Hạo tuy cảm thấy chào hai lần có chút kỳ lạ, nhưng anh vẫn gật đầu đáp lại: “Chào buổi sáng, xem ra tâm trạng anh không tệ?”
Cảnh Nhất Thành đợi người đi vào thang máy rồi ấn nút xuống tầng trệt, hắn nhỏ giọng nói: “Đúng, tâm trạng đang vui lắm.”
Hứa Thừa Hạo muốn hỏi lý do, nhưng nghĩ lại thì tâm trạng vui vẻ của đối phương có thể liên quan đến thân phận và công việc của hắn – dù sao tối qua, theo ý hắn nói là có người ở trong nhà hắn, chắc sáng nay nhận được tin tức tốt không chừng.
Về thân phận của đối phương, Hứa Thừa Hạo nếu tránh được thì sẽ tránh hẳn, anh cũng sẽ không chủ động làm rõ thân phận của đối phương. Nếu tâm trạng vui vẻ liên quan đến thân phận và công việc… Hứa Thừa Hạo nghĩ, rốt cuộc vẫn lựa chọn trầm mặc, không tiếp tục hỏi nữa.
Thang máy lại rơi vào im lặng, Cảnh Nhất Thành nhìn chăm chú ảnh phản chiếu của mình trên tường thang máy, bắt đầu tiến hành quản lý lại biểu cảm trên mặt – lúc này hắn mới phát hiện mình cười trông ngốc quá! Hơn nữa trên mặt còn có mấy vết thương nhẹ, bộ dạng lúc cười lên chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-thanh-banh-xe-du-phong-ca-nam-chinh-lan-nam-phan-dien-deu-theo-doi-ta/2397751/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.