Nếu tòa thành Bomari là viên ngọc quý của vùng đất Legrand thì tòa thành Olecranon là viên ngọc lộng lẫy nhất của bờ biển liên minh vùng đất thấp. Các quốc gia của liên minh vùng đất thấp nổi tiếng về thương mại hàng hải, và vịnh Olecranon là chỗ dựa vững chắc nhất của nó, được các thương nhân của liên minh vùng đất thấp gọi là “bến cảng không bao giờ thất thủ”.
Vào lúc nhiều cảng biển thương nghiệp đang bị hải tặc bao vây đe dọa thì người của tòa thành Olecranon tự hào về những bức tường của mình.
Vậy mà ngay đêm hôm nay, người của vịnh Olecranon chợt nhận ra rằng bến cảng không bao giờ thất thủ chẳng phải kiên cố không phá vỡ nổi. Trời đất tối tăm, ba ác long vỗ cánh, binh lính trong ngoài tường thành bị gió mạnh đập vào vách đá, khó có thể tiếp tục điều khiển nỏ sắt khổng lồ. Bọn họ run rẩy, không kiểm soát được mà lăn bò trên tường thành, trơ mắt nhìn bóng mờ khổng lồ tới gần, tạo vật hoang dã, cổ xưa, điên cuồng như địa ngục đâm đầu vào lầu tháp trên tường thành.
Khói bụi cuồn cuộn bốc lên, giữa tiếng ầm ầm, tòa tháp nhô ra cách tường thành chừng năm mét ầm ầm sụp đổ, từng tảng đá lớn rơi xuống, binh linh trong tòa tháp không kịp chiến đấu hay gào khóc thì đã bị chìm trong bụi mù, biến thành bùn máu.
Cánh rồng vỗ, bóng rồng bay vút lên trời khói bụi, luồng khí do đôi cánh sắt mang đến sắc bén như tiếng rồng ngâm, lan rộng khắp nơi.
Đám người bên trong thành Olecranon run rẩy, tỉnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-thanh-bao-quan/1709862/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.