Lúc này, Thượng Hoằng Nghĩa cùng nhóm điều tra đi tới, báo cáo: "Lương đội, xung quanh không tìm được manh mối nào hữu dụng. Điều kỳ lạ là vết máu chỉ tập trung quanh các khối thịt, đi xa hơn thì không thấy dấu vết rõ ràng. Cần đợi pháp y kiểm tra thêm."
"Lão Hạng, thi thể có thể xác định được gì không?" Lương Túc quay sang hỏi pháp y Hạng Vĩnh Ngôn.
"Thời gian tử vong ước chừng chưa quá 24 giờ. Điều này chứng tỏ những phần thân thể còn lại không ở đây, nên hiện tại chưa có thông tin nào hữu dụng." – Hạng Vĩnh Ngôn trả lời.
"Trước tiên phong tỏa hiện trường, báo cáo về cục và sắp xếp thêm người đến." – Lương Túc ra lệnh.
Khi nghe đến việc phong tỏa toàn bộ khu vực, Lục Nịnh đứng bên cạnh, phát hiện rằng phỏng đoán của cô đã đúng. Tuyến phong tỏa bắt đầu từ ngay cổng vào.
"Rõ!"
Hiện trường này không phù hợp để người ngoài lưu lại lâu. Sau đó, Lương Túc quay sang Lục Nịnh:
"Lục Nịnh, đi thôi. Tôi sẽ sắp xếp người đưa em về trường học."
Lục Nịnh không vội rời đi, mà tiếp tục hỏi: "Không thể chỉ phong tỏa nơi này thôi sao? Những chỗ khác đâu có thi thể."
"Lục Nịnh, chúng tôi vẫn chưa kiểm tra hết các khu vực khác. Dù chưa biết hung thủ có để lại dấu vết gì không, nhưng để đề phòng, việc phong tỏa phạm vi lớn hơn vẫn là lựa chọn tốt nhất. Như vậy sẽ tránh được người lạ phá hoại hiện trường." Thượng Hoằng Nghĩa nhẹ nhàng giải thích.
"Nhưng nơi này có rất nhiều động vật hoang. Nếu các anh phong tỏa chỗ này, chúng sẽ không còn nơi trú ngụ." – Lục Nịnh nói, rồi quay đầu nhìn về phía xa, nơi đàn mèo hoang và chó hoang đang nép mình.
Lục Nịnh hiểu rõ, nếu báo án, trước khi tìm ra hung thủ, sẽ có rất nhiều cảnh sát lui tới hiện trường để thu thập manh mối. Cô không thể nào mỗi lần đều ở đây để trấn an đàn mèo và chó. Sự xuất hiện liên tục của người lạ chắc chắn sẽ khiến những con vật nhát gan thêm hoảng loạn.
Vì vậy, cô đã lên kế hoạch giúp cảnh sát giải quyết vụ án một cách nhanh gọn. Tuy nhiên, cô phải tiến hành từng bước. Nếu vội vàng cung cấp bằng chứng hay dẫn họ bắt hung thủ ngay lập tức, dù vô tội, cô cũng rất dễ bị nghi ngờ.
Để bảo vệ nơi trú ngụ này, Lục Nịnh quyết định để những chú mèo và chó bị tàn tật ra mặt.
Vậy là xảy ra "màn kịch" như hiện tại – khổ nhục kế.
Những con vật vốn đã yếu ớt, nay thêm phần tàn tật, lại sắp mất đi nơi ở. Điều này không khác gì ép chúng đi tìm con đường cùng.
Ngoài khổ nhục kế, cô còn dùng "chiến lược dễ thương". Lục Nịnh dạy chúng cách đối mặt với con người: chớp mắt, nghiêng đầu, tỏ ra ngây thơ nhất có thể.
Những sinh vật nhỏ bé, tàn tật nhưng đáng yêu luôn dễ dàng làm người ta động lòng, huống chi là với những cảnh sát mang sứ mệnh bảo vệ công lý.
Quả nhiên, kế hoạch của Lục Nịnh hiệu quả hơn cả mong đợi.
Những vết thương tàn khuyết trên cơ thể đàn chó hoang khiến đội hình cảnh, vốn dày dạn kinh nghiệm, chỉ cần liếc qua đã nhận ra đó là hậu quả của bạo hành.
"Thật không thể tin nổi, mấy kẻ ngược đãi động vật đó thật sự không đáng gọi là con người." Thi Chính Dương – được mọi người biết đến như một "thiết huyết hán tử" phẫn nộ.
"Gọi là người, nhưng còn thua cả súc vật." Thượng Hoằng Nghĩa cũng đồng cảm, không ngờ rằng những con vật mà Lục Nịnh chăm sóc lại từng trải qua những điều khủng khiếp đến vậy.
Những chiếc xe lăn thô sơ trên cơ thể các con vật, nhìn qua đã biết là đồ thủ công. Nghĩ tới Lục Nịnh đang ở đây, mọi người tự hiểu ai là người đã làm ra chúng.
Đàn mèo hoang khá nhút nhát, phần lớn đều trốn phía sau các công trình, âm thầm quan sát con người từ xa. Nhưng một số chú chó có gan lớn hơn. Chúng chỉ đứng cách nhóm cảnh sát vài chục mét, thè lưỡi và hé miệng như cười, lặng lẽ quan sát những người mà Lục Nịnh đã nói sẽ giúp đỡ chúng.
Dù từng chịu sự bạo hành và tổn thương từ con người, những con vật này vẫn không mang lòng thù hận với toàn bộ nhân loại. Khi đối diện với nhóm của Lương Túc, chúng thể hiện sự tò mò nhiều hơn là sợ hãi hay đe dọa.
Phụ nữ thường mềm lòng hơn đàn ông, và khi nhìn thấy những sinh vật bé nhỏ không hoàn hảo này, cảm giác tức giận trong họ càng mãnh liệt bao nhiêu thì lòng thương xót lại dâng trào bấy nhiêu.
Ô Ngưng Ngọc cẩn thận kéo hai thực tập sinh lui ra phía sau để không làm kinh động đến những "bé cưng" đang tò mò tiến lại gần.
"Gâu gâu~" ( Nịnh Nịnh, xem gâu biểu hiện thế nào ~ )
"Gâu ~" ( Nịnh Nịnh, gâu có đáng yêu không ~ )
"Meo ô ~" ( Nịnh Nịnh, meo gan lớn nhé, dám chạy ra phía trước! )
"Meo meo~" ( Nịnh Nịnh, nghiêng đầu thế này có đúng không ~ )
......
Một đám mèo hoang và chó hoang được sắp xếp ra "trình diễn" theo kiểu đáng yêu, bên ngoài thì ngoan ngoãn, bên trong lại tràn đầy hoạt bát, cứ như đang khoe thành tích qua những bài huấn luyện trước đây của Lục Nịnh. Từng con đều cố gắng hết mình để thể hiện.
[ Rất tốt, chờ khi con người rời đi, mỗi bé đều sẽ được thưởng thịt khô. Đừng sợ, có tao ở đây. Tụi mày hãy tiếp tục đáng yêu hơn chút nữa: nghiêng đầu nhiều hơn, mở to mắt nhìn họ. Đúng rồi, như thế đấy! ]
Một đàn không có chút sức tấn công nào, chỉ biết ngốc nghếch nhìn vào nhóm người. Ai mà không mủi lòng cơ chứ? Ngoại trừ Lương Túc, những người khác thật khó mà đưa ra quyết định phong tỏa hiện trường và đuổi đàn thú đi.
"Giả sử, tôi chỉ nói giả sử thôi, nếu chúng ta liên hệ cơ sở cứu trợ động vật để tạm thời đưa chúng vào đó, sau khi vụ án được giải quyết sẽ mang chúng trở về, liệu được không?" Thịnh Phi Bạch, thực tập sinh, rụt rè đưa ra ý kiến.
Ô Ngưng Ngọc cùng những người khác không phản đối, trong lòng cũng cân nhắc tính khả thi của phương án này.
"Cơ sở cứu trợ đó lớn chừng nào?" Lục Nịnh không phản bác ngay, chỉ nhẹ nhàng hỏi.
"À... có bao nhiêu động vật hoang ở đây vậy?" Thịnh Phi Bạch đoán rằng nữ sinh trước mặt không có ý định giao đàn thú cho cơ sở cứu trợ.
"Hơn một ngàn con." Lục Nịnh trả lời, ánh mắt chạm thẳng vào Thịnh Phi Bạch.
Cả nhóm cảnh sát đều hiểu rằng con số này quá lớn. Hiện tại, chẳng có cơ sở cứu trợ nào trong thành phố đủ sức chứa. Ngay cả khi có thể, việc sắp xếp cũng phải chia thành nhiều đợt và không hề dễ dàng.
"Lục Nịnh, mạng sống của con người vẫn là quan trọng nhất. Ngay cả nếu chúng tôi thu hẹp phạm vi phong tỏa, em có đảm bảo được rằng chúng sẽ không phá hỏng hiện trường không?" – Lương Túc nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc hỏi.
"Nếu tôi có thể chỉ ra hung thủ, vậy nơi này sẽ không bị phong tỏa nữa, đúng chứ?" Lục Nịnh bình tĩnh đáp lại.
Ánh mắt của cô khiến Lương Túc chững lại. Anh cất lời: "Em biết hung thủ là ai?"
"Không biết, nhưng tôi có cách để tìm ra hắn." Lục Nịnh trả lời, dù trong lòng cô cũng không thể chắc chắn rằng hung thủ có còn ở trên con thuyền mà A Lai đã nói hay không. Nhưng nếu không hành động, nơi này chắc chắn sẽ bị phong tỏa.
Cô còn cẩn thận sắp xếp một chú mèo nhỏ gan dạ ở cuối con đường xi măng, nơi bụi cỏ rậm rạp. Nếu có ai đó lén quan sát khu đại bản doanh, chú mèo sẽ ngay lập tức báo cho cô biết.
Tuy vậy, cho đến khi Lương Túc và đội của anh đến, hung thủ vẫn chưa quay lại, chứng tỏ hắn chưa hay biết cảnh sát đang điều tra vụ án phân xác này. Vì vậy, nếu dựa vào hướng dẫn của A Lai để bắt hung thủ, tỷ lệ thành công sẽ rất cao.
"Nếu chúng tôi có thể tìm ra hung thủ và xác nhận hành vi phạm tội, đúng là nơi này không cần phong tỏa nữa." – Lương Túc không cố chấp bác bỏ. Anh cũng không nghĩ rằng người dân bình thường không thể hỗ trợ phá án. Nhìn vẻ tự tin của Lục Nịnh, anh có cảm giác cô thật sự có cách.
"Nhưng tại sao em chắc chắn rằng hung thủ vẫn ở quanh đây?"
"Bởi vì sáng nay hắn đã quay lại nơi này. Khi đó tôi còn chưa biết có vụ án phân xác. Yên tâm, tôi đã để mắt đến hắn, và hắn không hề phát hiện ra tôi. Nếu hắn không ở gần đây, việc xuất hiện và rời đi không thể nhanh đến vậy." – Lục Nịnh trả lời với giọng điệu bình thản, như thể việc đối diện với một hung thủ giết người là điều bình thường với cô.
Cô gái này, quả thật quá lớn gan! Giữa vùng hoang vu thế này, nếu hung thủ phát hiện ra cô, hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng.
"Làm sao em chắc chắn đó chính là hung thủ?". Hiện tại không phải lúc phê bình cô. Dù chỉ mới quen biết không lâu, anh đã nhận ra Lục Nịnh là người dám nghĩ, dám làm. Nếu không, cô sẽ chẳng một mình lặn lội đến nơi hoang vắng để chăm sóc đàn động vật hoang.
"Khi hắn xuất hiện, đàn chó trở nên rất xao động. Hơn nữa, hắn lại quan sát đúng chỗ phát hiện thi thể. Như vậy còn không rõ ràng sao?" Lục Nịnh đáp, đồng thời chuẩn bị sẵn một lời giải thích khéo léo để không bị hỏi đến mức bế tắc.
"Vậy phương pháp của em là gì?" – Lương Túc tiếp tục truy vấn.
"Anh chờ một chút." – cô nói, rồi quay đi dắt A Lai lại. Phía sau cô là cẩu lão đại, vẫn luôn kè kè không rời.
[ Tao chỉ mang A Lai đi tìm người, mày đi theo làm gì? ] – Lục Nịnh trách móc.
"Gâu ~" ( Uông không yên tâm, A Lai lớn tuổi như vậy, nếu bị con người làm hại thì sao? )
[ Mày đi cùng thì phải nghe lời. Nếu không, tao sẽ đuổi mày về. Nghe rõ chưa? ]
Lục Nịnh nghiêm giọng nói. Mặc dù mới quen nhau chưa đầy nửa tháng, chó lão đại đã tỏ ra rất quan tâm và trách nhiệm với đàn chó. Việc để Lục Nịnh dẫn A Lai đi khiến nó rõ ràng không an lòng.
"Gâu ~" – chó lão đại nhẹ nhàng nói thêm, vờ như tìm cách thuyết phục cô, nhưng giọng điệu vẫn mang sự tin tưởng:
( Nịnh Nịnh, gâu phát hiện ra gần đây chị đối với gâu ngày càng tùy tiện.)
[ Vậy thì làm bạn với Lục Nịnh là được.] – cô nhanh trí đổi cách nói, khiến chó lão đại bối rối một chút. Cuối cùng, nó nghiêng đầu một chút, rồi khẽ gật đầu đồng ý.
"Gâu~" (Gâu không bao giờ coi con người là bạn bè.)
[ Vậy thì làm bạn với Lục Nịnh là được. ] – cô nhanh trí đổi cách nói, khiến chó lão đại bối rối một chút. Cuối cùng, nó nghiêng đầu một chút, rồi khẽ gật đầu đồng ý.
Lương Túc nhíu mày khi thấy "phương pháp" mà Lục Nịnh nói hóa ra lại liên quan đến một chú chó già, thuộc giống chăn cừu Đức.
"Nó tên là A Lai." – Lục Nịnh giải thích.
"Đừng nhìn nó lớn tuổi, khứu giác của nó vẫn còn rất nhạy. Chúng ta chỉ cần để nó dẫn đường bắt người."
"Cái này... tôi chỉ nghe nói cảnh khuyển mới có thể thực hiện việc truy tìm, chẳng lẽ chó hoang cũng có thể huấn luyện sao?" – Thượng Hoằng Nghĩa bày tỏ sự hoài nghi về cách làm của Lục Nịnh.
"Phương pháp của tôi chính là như vậy. Hoặc là, các anh muốn chờ đợi cảnh khuyển từ đội huấn luyện ở thủ đô đến?" – Lục Nịnh đáp lại, giọng điệu bình thản nhưng rõ ràng đang thúc giục.
Hiện tại, cảnh khuyển đều tập trung huấn luyện ở thủ đô, muốn điều động không phải chuyện dễ.
"Tôi còn muốn vụ án này được giải quyết sớm hơn các anh. Nếu các anh không có cách nào khác, vậy thì thử cách của tôi đi." – Lục Nịnh nhẹ nhàng xoa đầu A Lai, đưa ra lời đề xuất một cách tự tin.
Hung thủ có thể vẫn đang ở quanh đây. Nếu không dùng phương pháp của Lục Nịnh, chỉ còn cách chờ đội tiếp viện. Nhưng thời gian không chờ đợi, và nếu hung thủ nhạy cảm phát hiện nguy cơ, rất có thể hắn sẽ cao chạy xa bay. Không có dấu vết hay nhân chứng, việc bắt hắn sau này sẽ càng khó khăn hơn.
"Được, để nó dẫn đường." – Cuối cùng Lương Túc đồng ý dù vẫn giữ chút dè dặt. Anh tin rằng Lục Nịnh không phải kiểu người đem chuyện nghiêm trọng ra đùa, nếu cô đã đưa ra phương án này, chắc chắn cô có cơ sở để tự tin.
Lương Túc chỉ đạo Ô Ngưng Ngọc cùng hai thực tập sinh ở lại hiện trường, tiếp tục tìm kiếm manh mối đồng thời chờ viện trợ từ cục. Anh dặn họ không nên vào khu nhà xưởng để tránh làm động vật hoang hoảng loạn, gây thêm phiền phức không đáng có.
Lục Nịnh sắp xếp đàn mèo và chó quay về đại bản doanh sau khi đã thực hiện "khổ nhục kế". Cô dặn dò chúng: hôm nay phải ngoan ngoãn ở yên một chỗ, đợi đến khi con người rời đi rồi mới ra chơi.
Đàn mèo và chó nghe lời, lập tức quay về. Trong mắt Thượng Hoằng Nghĩa và đồng đội, cảnh tượng này chỉ như chúng ra ngoài ngó nghiêng một chút rồi cảm thấy không có gì thú vị nên trở về.
Không có tiếng sủa lớn hay tiếng mèo kêu ầm ĩ nào cả, chỉ đôi khi là những tiếng nhỏ nhẹ rầm rì. Sự ngoan ngoãn và đáng yêu của chúng khiến mấy người đàn ông cao lớn đứng đây cũng không khỏi mềm lòng. Cảnh tượng này như một điểm sáng dịu dàng giữa không gian căng thẳng của vụ án.
***
Bốn người từ cửa sau bước ra, lặng lẽ đi theo sau hai chú chó. Vì A Lai tuổi đã cao, tốc độ di chuyển của cả đoàn rất chậm.
Lục Nịnh lấy điện thoại ra, đưa cho Lương Túc:
"Tôi phải phối hợp với cảnh sát điều tra, không thể đến trường học. Anh giúp tôi xin phép nghỉ học, dù sao anh cũng quen chủ nhiệm lớp của tôi mà."
Việc trì hoãn đi học không phải tình cờ, cô đã chờ đợi khoảnh khắc này. Lý do không để cha mẹ xin nghỉ thay vì đầu tiên, chuyện cô nuôi dưỡng đàn mèo và chó hoang, họ chỉ biết sơ sơ và trong phạm vi không ảnh hưởng đến việc học thì họ không phản đối. Nhưng nếu việc này làm chậm trễ học tập, dù cha mẹ có tính tình tốt cũng không dễ dàng bỏ qua.
Thêm vào đó, Lục Nịnh đã tự hứa sẽ làm một đứa con ngoan sau khi trở về nhà để khiến cha mẹ an tâm. Vì vậy, chuyện nghỉ học thế này sao có thể để cha mẹ biết được. Cuối cùng, cô chỉ có thể nhờ đến Lương Túc.
Lương Túc nhớ lại sự việc trước đây liên quan đến Lâm Giang Tuyết và cả việc chủ nhiệm lớp đã quen biết mình. Xin nghỉ cũng có sẵn lý do hợp lý rồi.
"Chúng chỉ nghe lời tôi, không tin người khác." – Lục Nịnh chỉ tay về hai chú chó đang dẫn đường phía trước, cho thấy sự cần thiết của mình trong tình huống này.
"Không có lần sau." – Lương Túc nhận lấy điện thoại, nhanh chóng liên hệ với chủ nhiệm lớp của Lục Nịnh, nói vài câu rồi cúp máy. "Được rồi, thứ Hai em trở lại trường và giải thích thêm."
"Cảm ơn cảnh sát Lương." – Lục Nịnh đáp, thầm nhẹ nhõm vì đã không phải để cha mẹ biết. Mọi thứ khác đều dễ xử lý.
A Lai chậm rãi bước từng bước, con đường xi măng giờ đã biến thành lối nhỏ quanh co, phủ đầy dây leo và cỏ dại.
“Gâu ~” A Lai dừng lại, khẽ sủa một tiếng như để ra hiệu cho mọi người phía sau chú ý.
Hành động chuyên nghiệp của nó gợi nhớ đến những cảnh khuyển từng tham gia nhiệm vụ cùng cảnh sát – rất quen thuộc và bài bản.
Khi cả nhóm tiến đến, họ phát hiện vài giọt máu còn rõ trên mặt đất. Cách mà A Lai chỉ dẫn không khác gì cảnh khuyển được huấn luyện.
Nhưng có một điều khác biệt lớn: cảnh khuyển không bao giờ bị bỏ rơi. Nếu chẳng may lạc mất, đội cảnh sát sẽ huy động mọi nguồn lực để tìm lại. Với họ, những chú chó này không chỉ là công cụ mà còn là đồng đội thầm lặng, không thể bị bỏ quên hay để lưu lạc bên ngoài như A Lai.
“Lục Nịnh, cô biết lai lịch của con Lermand này không?” Thượng Hoằng Nghĩa mang theo chút hy vọng, muốn thử hỏi Lục Nịnh – người duy nhất từng tiếp xúc với nó – xem có tin tức gì không.
"Không biết, nhưng mà A Lai đã ở đây khá lâu rồi." Dựa theo lời kể của bầy chó hoang, ít nhất cũng hơn nửa năm. Thông tin khác thì chúng nó không rõ.
Thật ra, không phải ảo giác của cô – ngay cả cảnh sát cũng cảm thấy hành vi của A Lai giống như một chú chó nghiệp vụ đã được huấn luyện.
"Nó có một chiếc thẻ nhận dạng trên cổ, trông rất giống của Thiên Lang."
Thượng Hoằng Nghĩa bước nhanh tới, định đưa tay xem thẻ, nhưng bị chó lão đại gần đó gầm gừ cảnh cáo, không cho phép chạm vào.
Đối với chó lão đại, A Lai đã già yếu, phản ứng chậm, nếu bị tấn công sẽ không kịp trở tay. Vì vậy, nó luôn cẩn thận bảo vệ A Lai. Đấy, bây giờ chẳng phải có người muốn động đến A Lai sao?
"Chó này còn biết bảo vệ bạn bè nữa cơ." Thái độ bất ngờ của chó lão đại làm Thượng Hoằng Nghĩa giật mình. Suốt dọc đường, nó yên lặng đi theo bên cạnh nên ai cũng nghĩ nó khá hiền lành.
"Nó là thủ lĩnh của bầy chó hoang. Tốt nhất khi ở trước mặt nó, mọi người đừng chạm vào các chú chó khác, nếu không dễ bị hiểu nhầm." Lục Nịnh không nạt chó lão đại, vì dù sao hành động của nó cũng chỉ là để bảo vệ bạn bè.
Cô cúi xuống, nhẹ nhàng vỗ vào ngực nó ra hiệu bình tĩnh, sau đó lấy chiếc thẻ trên cổ A Lai đưa cho họ xem.
"Mọi người có thể chụp lại để tra cứu, nhưng thẻ và chó thì không được mang đi. Nếu là chó nghiệp vụ thất lạc, vui lòng mang theo thông tin và các giấy tờ liên quan đến chứng minh thân phận. Chỉ khi nó đồng ý đi cùng mọi người, thì mới được mang đi."
Nếu A Lai thật sự là chó nghiệp vụ đi lạc, được đưa về vẫn sẽ tốt hơn là sống lang thang. Tuy nhiên, cần giải thích rõ ràng lý do nó bị thất lạc, nếu không thì chó lão đại sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
"Được, chúng tôi sẽ trở về và điều tra rõ."
Thượng Hoằng Nghĩa nói rồi dùng điện thoại chụp lại thông tin trên chiếc thẻ nhận dạng, đồng thời cam kết với Lục Nịnh.
Để tra ra lai lịch của A Lai, họ cần quay lại sở cảnh sát. Nhưng hiện tại, ưu tiên hàng đầu vẫn là truy bắt hung thủ. Tuy nhiên, nếu A Lai thật sự là chó nghiệp vụ, thì mọi chuyện sẽ trở nên thuận lợi hơn nhiều.
"Nếu vết máu là của nạn nhân thì chúng ta đang đi đúng hướng." Thi Chính Dương nhận xét.
"Tiếp tục di chuyển, giữ im lặng và hạn chế liên lạc."
Đã rời khỏi nhà máy hoang hơn mười phút, có lẽ hung thủ bắt đầu chủ quan và để lại dấu vết. Điều này chứng tỏ họ không còn xa nơi hắn ẩn náu.
"Yên tâm, mấy chú chó này sẽ không sủa ầm lên đâu." Lục Nịnh đáp lại ánh mắt của Lương Túc, tự tin đảm bảo.
Cả nhóm tiếp tục đi, và sau một đoạn đường, A Lai đã ngửi đi ngửi lại nhiều lần trước khi xác định một con đường nhỏ. Dường như trí nhớ của A Lai đã suy giảm nghiêm trọng, nó chỉ còn biết dựa vào bản năng tìm kiếm mà tiến bước.
Lục Nịnh kiên nhẫn chờ đợi. Cả nhóm cũng hiểu rằng một chú chó già không thể so sánh với những chú chó nghiệp vụ sung sức, nên họ không thúc ép hay tỏ ra vội vã.
Khi tiến sâu hơn, đường đi ngày càng khó khăn, gần như không còn lối đi rõ ràng. Nhưng dựa vào dấu vết trên cỏ dại, họ vẫn nhận ra gần đây có người đã đi qua.
Đột nhiên, A Lai dừng lại, quay vòng quanh một chỗ và phát ra tiếng rên nhỏ, báo hiệu họ đã đến nơi.
Lương Túc và nhóm đồng đội hiểu tín hiệu của A Lai. Họ thận trọng tiến về phía trước, quan sát khu vực quanh chỗ ngoặt. Trước mặt là một bãi đất trống lớn, phía sau là con sông, nơi một chiếc thuyền gỗ nhỏ đang đậu ở bờ. Không có bất kỳ dấu hiệu của con người xung quanh.
Do chưa chắc chắn liệu hung thủ có đang giữ con tin hay không, họ không thể hành động bất cẩn. Nếu cứ chờ đợi, thời gian không thể xác định được.
"Có nên đợi không?" Lục Nịnh khẽ hỏi.
A Lai, kiệt sức, nằm bẹp xuống đất thở dốc. Dường như nó đã rất lâu không phải đi một quãng đường dài như vậy, thể lực hoàn toàn cạn kiệt.
Chó lão đại ngồi bên cạnh A Lai, đầy vẻ lo lắng. Nó cúi xuống ngửi bạn mình, như muốn an ủi.
"Thuyền nhỏ kia có mui che, nhiều nhất chứa được hai người. Trong tình huống chưa rõ ràng, tốt nhất chúng ta nên tách được một người ra trước, rồi tiến hành bắt giữ." Lục Nịnh nói, phân tích tình hình.
"Dù là con tin hay đồng bọn, cứ tách ra thì sẽ tránh được thương vong không đáng có."
"Lão đại, lại đây nào." Lục Nịnh gọi chó lão đại, rồi chỉ về phía chiếc thuyền.
"Mày có thể đi ra chỗ đó, dẫn người ra ngoài, rồi chúng ta sẽ mời mày ăn đùi gà. Được chứ?"
Cô nói thêm một cách bí mật.
[ Cứ xem như đây là cơ hội kiếm thức ăn. Nếu dẫn được người ra, tất cả tiền đều là của mày. ]
"Gâu!" Chó lão đại rõ ràng hiểu tiền có nghĩa là gì, mặc dù nó không có công việc kiếm tiền, lời hứa của Lục Nịnh khiến nó tỏ vẻ đồng ý.
( không lừa gâu.)
[ Đừng lo, tao đảm bảo sẽ không để mày bị thiệt. Mày chỉ cần sủa lớn để dẫn họ ra, không cần tới gần người đâu. ]
"Để nó đi?" Một trong những người đứng gần đó hỏi, vẫn còn lưỡng lự.
"Yên tâm đi, nó còn đáng tin hơn con người nhiều. Đến lúc đó, các anh chỉ cần hiểu ý mà hành động. Mọi chuyện cứ để lão đại giải quyết." Lục Nịnh nói tự tin.
Sau khi đạt được thỏa thuận, chó lão đứng dậy, vươn mình một chút, rồi hướng về chiếc thuyền gỗ. Nó sủa lớn khi cách thuyền không quá xa, tiếng sủa vang vọng khắp bờ sông.
Tiếng sủa đã khiến một người đàn ông trung niên, khoảng năm mươi tuổi, bước ra từ thuyền. Ông ta có mái đầu hói và dáng vẻ hết sức bình thường, không có gì đặc biệt giữa đám đông.
Khi người đàn ông đó bước lại gần, cả Lương Túc và Thi Chính Dương lập tức căng thẳng. Ngay cả Thượng Hoằng Nghĩa cũng sớm nhận ra ông ta là ai.
"Con chó chết tiệt này, tao định giữ bọn mày vài ngày, vậy mà lại tự mình mò tới! Xem ra tao phải xử lý để ăn thịt mày thôi!"
Người đàn ông vừa bị đánh thức khỏi giấc ngủ – gầm lên tức giận, cầm theo con dao mổ lợn lao về phía chú chó to lớn.
Ngay khi ông ta chuẩn bị ném con dao, Lương Túc lao tới từ phía sau Lục Nịnh. Nhanh như chớp, anh tung cú đá vào cánh tay cầm dao, khiến ông ta mất thăng bằng. Sau đó, anh nắm chặt tay ông, bẻ ngược lại và lạnh lùng quát: "Cảnh sát đây, đứng yên!"
Người đàn ông ban đầu cố vùng vẫy, nhưng khi nghe thấy thân phận của Lương Túc, ông ta ngay lập tức đầu hàng, không phản kháng thêm.
Thi Chính Dương và Thượng Hoằng Nghĩa nhanh chóng tới hỗ trợ, mỗi người một việc: người khống chế, người lấy còng tay.
Sau đó, Lương Túc tiến vào kiểm tra chiếc thuyền. Bên trong chỉ có một vài vật dụng sinh hoạt đơn giản, không có dấu hiệu của người khác.
A Lai, sau khi nghỉ ngơi đủ, nhận ra gã đàn ông hung ác đã bị bắt, liền chậm rãi tiến về phía bờ sông, sủa lớn vài tiếng như để ăn mừng.
Lục Nịnh cũng tiến lại gần, và phát hiện một sợi dây thừng được buộc vào một tảng đá. Đầu dây kia thả xuống nước và dường như đang cột một vật thể nào đó. Nhìn kỹ, cô nhận ra đó có thể là một phần thi thể.
Ngay lúc đó, họ nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại. Lục Nịnh lập tức nhận ra đó là đội của mình qua tiếng sủa quen thuộc, nên không tỏ ra quá lo lắng như Thi Chính Dương và Thượng Hoằng Nghĩa.
"Lương đội, anh Dương, anh Nghĩa, cuối cùng cũng tìm được mọi người!"
Đội cảnh sát chi viện đến sau khi đến nhà xưởng và không nhận được tin tức từ nhóm của Lương Túc. Họ đã phải bám theo dấu vết rất lâu mới đến được đây, may mắn là không đi nhầm đường.
"Đến vừa kịp lúc!" Thi Chính Dương lên tiếng chào đồng đội. "Hung thủ đã bị bắt. Nào, tiếp quản đi."
"Tại sao mọi người lại chắc chắn rằng hắn là hung thủ?"
Lục Nịnh thắc mắc. Cô tin tưởng A Lai có thể nhớ chính xác mùi của hung thủ, nhưng còn Lương Túc và những người khác thì sao?
"Hắn là kẻ từng vượt qua hai tỉnh, thực hiện hàng loạt vụ án mạng liên hoàn với hơn mười nạn nhân. Trước đây, do phương pháp điều tra còn lạc hậu, hắn đã trốn thoát suốt hơn mười năm. Khoảng một năm trước, hắn lại gây án, hình ảnh của hắn bị camera ghi lại. Dựa vào các manh mối thu thập được, chúng tôi đã xác nhận danh tính của hắn qua phân tích DNA." Lương Túc giải thích cho Lục Nịnh.
Anh chỉ vào thi thể chìm dưới đáy sông:
"Trong đoạn ghi hình, chúng tôi còn thấy hắn có một đồng lõa. Đợi khi vớt thi thể này lên, chúng tôi sẽ tiến hành đối chiếu DNA để xác minh danh tính. Nếu trùng khớp, vụ án này có thể khép lại."
Sau đó, Lương Túc sắp xếp nhiệm vụ: Thi Chính Dương cùng vài cảnh sát ở lại hiện trường, một nhóm khác áp giải hung thủ về sở, còn anh dẫn Lục Nịnh, Thượng Hoằng Nghĩa và ba chú chó quay về.
Trên đường trở về, thể lực của A Lai vẫn chưa hồi phục. Nó di chuyển chậm chạp. Khi Lục Nịnh nghĩ đến việc bế nó về, Lương Túc bất ngờ ngồi xuống trước A Lai, dịu dàng nói: "Để tôi bế cậu nhé, được không?"
A Lai dường như cảm nhận được điều gì đó quen thuộc từ người đàn ông này. Mùi hương của anh gợi lại ký ức về người đã từng đồng hành cùng nó. A Lai khẽ dựa vào lòng ngực Lương Túc, sủa hai tiếng nhỏ, ra hiệu đồng ý.
Vì A Lai đã chủ động thể hiện sự thân thiết với Lương Túc, chó lão đại không cản trở. Nó chỉ bước theo sát bên chân anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên đầy lo lắng.
Phía sau, Lục Nịnh và chú chó đen vàng trẻ tuổi đi cùng nhau. Chú chó con dường như rất hiếu động, vừa đi vừa rượt đuổi côn trùng, tạo nên không khí vui tươi. Nhìn thái độ này, có thể thấy nơi đây từng là chốn quen thuộc với chúng – có lẽ chính sự xuất hiện thường xuyên của những chú chó ở đây đã khiến hung thủ chú ý.
"Lần này đúng là may mắn." Thượng Hoằng Nghĩa cảm thán.
"Cuối cùng cũng bắt được Chung Tiểu Ba. Không uổng công cho mười mấy mạng người đã khuất."
"Vậy mọi người đều biết về hung thủ này sao?" Lục Nịnh tò mò hỏi.
"Đương nhiên rồi, gã này nằm trong top 10 tội phạm truy nã. Hình ảnh và phác họa của hắn, cảnh sát chúng tôi – gần như ngày nào cũng nhìn thấy. Thậm chí khắc sâu trong đầu, chỉ mong một ngày tình cờ gặp trên đường là nhận ra ngay, nhất định không để thoát." Lương Túc đáp.
"Vậy... hung thủ này đúng là tội phạm bị truy nã." Lục Nịnh lẩm bẩm, rồi bỗng nhiên hỏi:
"Nếu cung cấp thông tin, liệu có được thưởng không?"
"Chắc chắn rồi. Tôi nhớ là năm ngoái, tiền thưởng truy nã của Chung Tiểu Ba khoảng 70 vạn. Năm nay không biết có thay đổi gì không."
Với họ, việc bắt tội phạm là ưu tiên, còn phần thưởng chỉ là thứ yếu, nên con số cụ thể cũng chỉ nhớ mang máng.
70 vạn nha, Lục Nịnh nghe thấy số tiền, ánh mắt lập tức sáng rực. Cô nhanh chân đi đến bên cạnh Lương Túc.
"Cảnh sát Lương, tôi cần hỏi anh chuyện này."
Vì cần nhờ vả, cô tỏ ra nhẹ nhàng và hòa nhã hơn thường ngày, như để dễ bề thương lượng.
Lương Túc, dù đang bế chú chó nặng gần 30 cân trên tay, vẫn bước đi vững vàng. Anh quay sang, giọng trầm ấm: "Cứ nói."
"Anh xem, tên tội phạm này là người bị truy nã, nhưng tôi là người báo cảnh sát, còn bắt được hắn dù sao cũng nhờ A Lai dẫn đường. Nếu không có chúng tôi, mọi người sẽ phải tốn rất nhiều thời gian và công sức, thậm chí hắn còn có thể trốn thoát. Cho nên, công lao của tôi và A Lai đâu nhỏ, đúng không?"
"Ý em là muốn gì?" Lương Túc thoáng cười, nhìn cô đầy ẩn ý.
"Anh giúp tôi xin phần tiền thưởng truy nã đi! Nếu không được toàn bộ, thì một nửa cũng được!" Lục Nịnh đã chuẩn bị sẵn lời giải thích, liền nêu rõ mục đích.
"Em cần tiền đến thế sao?"
Lương Túc hỏi, tò mò trước sự chấp nhất của cô đối với phần thưởng.
Anh hiểu rằng công lao trong vụ bắt Chung Tiểu Ba không nhỏ, và việc Lục Nịnh cùng chú chó của cô dẫn đường là yếu tố then chốt. Nếu muốn xin phần thưởng từ cục cảnh sát, chuyện đó không phải là không thể. Nhưng sự quyết tâm vì tiền của cô gái này khiến anh không khỏi cảm thấy hứng thú.
"Thiếu, thiếu rất nhiều." Lục Nịnh gật đầu quả quyết. Khi bước vào nơi tập trung của động vật hoang, nhìn thấy hơn một nghìn con vật đi lạc, cô nhận ra số tiền mấy chục triệu trong thẻ của mình căn bản không đủ để lo cho tất cả.
"Vậy còn tiền thưởng của vụ truy nã mà em vừa nhận thì sao?"
"Tiền đó được dùng để chăm sóc lũ mèo hoang. Nếu có tiền thưởng từ việc bắt tội phạm truy nã, tôi sẽ dành số đó cho những chú chó hoang." Lục Nịnh nói, chia sẻ kế hoạch của mình.
Lương Túc nghiêng đầu nhìn cô, đáp: "Tôi sẽ giúp em xin phần thưởng đó, nhưng không thể đảm bảo sẽ nhận được toàn bộ."
"Có là tốt rồi, tôi không đòi hỏi nhiều đâu." Cô nói, dù thực tế vẫn hy vọng được nhận càng nhiều càng tốt.
Nếu số tiền thưởng này được duyệt, cô có thể sắp xếp đưa những chú chó bị tàn tật, bệnh nặng đến bệnh viện, mua thêm thức ăn. Như vậy, ngay cả chó lão đại cũng sẽ không cảm thấy miễn cưỡng hay khó chịu.
Bởi tiền là do công sức của chúng mang về, chứ không phải sự thương hại từ con người.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.