🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hôm nay, Lục Nịnh xách đồ tiếp tế cho đám mèo hoang và chó hoang, có cả Lai Phúc đi cùng.

Khi đang bàn bạc với mèo lão đại về số lượng thức ăn, một con mèo mướp nhẹ nhàng tiến đến, ngồi sát chân Lục Nịnh, cái đuôi ngoe nguẩy như đang suy tư điều gì.

"Sao thế?" Lục Nịnh nhận ra đây là mẹ của bé mèo con từng bị trẻ con làm bị thương, sau khi được chữa trị thì được người nhận nuôi. Tuần trước, Lục Nịnh còn giúp đưa mấy đứa con của nó đến "đại bản doanh".

"Meo~" Mấy đứa con của nó đều khỏe mạnh, lớn nhanh như thổi, chỉ trừ đứa con bị cho đi kia.

( Nịnh Nịnh, meo muốn đi gặp mèo con ~)

Dạo này Lục Nịnh bận quá, quên mất việc phải đi thăm mấy bé mèo. May mà cô có WeChat của Tư Tâm Tiệp, người nhận nuôi mèo con. Người này gần như ngày nào cũng khoe ảnh mèo trên "story", thấy mấy bé mèo sống tốt nên cô cũng yên tâm.

Nhưng cô quên mất rằng mèo mẹ không có cách nào biết được tình hình của con mình. Hôm nay nó mới đến nhờ Lục Nịnh giúp đỡ.

"Thật xin lỗi, tao quên mất không nói cho mày biết về Sophia. Nếu mày lo lắng, tao sẽ sắp xếp thời gian, nếu không có vấn đề gì thì hôm nay mình đi luôn."

"Meo~" Nghe Lục Nịnh miêu tả sinh hoạt của mèo con, mèo mướp vẫn kiên trì. ( Meo muốn đi xem ~)

"Meo~" ( Meo ngoan mà~)i nghe theo tao sắp xếp, được không?" Nhân tiện, cô sẽ đưa mèo mẹ đi khám sức khỏe luôn.

"Gâu~" ( Nịnh Nịnh, lâu lắm rồi chị không đến~)

Mèo đen giờ cũng khá tin tưởng Lục Nịnh, nên không cản trở khi mèo mướp đi theo cô.

Sau khi xong việc với đám mèo hoang, Lục Nịnh đến "đại bản doanh" của chó hoang. Do ban đêm phải đi kiếm ăn, chúng nó cũng có thói quen ngủ ngày cày đêm như đám mèo.

Nên giờ Lai Phúc chỉ có thể chơi đùa với mấy em cún con mấy tháng tuổi. Mấy cụ chó già thì đang phơi nắng, mơ màng buồn ngủ. Mấy em chó khuyết tật thì đang tập làm quen với xe lăn "thiết kế riêng".

Đúng vậy, Lục Nịnh đã thay xe lăn mới thoải mái hơn cho mấy em mèo và chó khuyết tật. Cô cố tình liên hệ với shop online để đặt làm riêng, xịn sò hơn hẳn mấy cái xe lăn tự chế trước đây.

Đám chó quen tiếng bước chân của Lục Nịnh rồi. Cô vừa bước vào "đại bản doanh", đám chó đang ngủ và chơi đều ngẩng đầu lên nhìn, rồi vẫy đuôi chào đón.

"Gâu~" ( Nịnh Nịnh, lâu lắm rồi chị không đến~ )

"Gâu~" ( Xe lăn này thoải mái quá, không bị cấn bụng nữa~ )

"Gâu~" ( Nịnh Nịnh~ )

......

Những chú chó lớn tuổi vẫn còn chút rụt rè, nhưng đám chó con thì khác. Vừa thấy Lục Nịnh, chúng lập tức bỏ rơi Lai Phúc, chạy ào tới. Một vài chú chạy quá nhanh, vấp ngã lộn nhào, lắc đầu rồi lại tiếp tục chạy. Cả khung cảnh vừa vui nhộn vừa đáng yêu.

“Không phải ngày nào tao cũng có thời gian đến đây được.” Lục Nịnh giải thích với những chú chó lớn đang chậm rãi tiến lại gần.

“Xe lăn thoải mái rồi thì hãy vận động nhiều hơn, đừng cứ nằm mãi trong ổ.”

Cô kiểm tra những chiếc xe lăn của các chú chó khuyết tật. Giá đỡ giúp nâng phần hông, chân sau được treo lên không chạm đất, nên khi di chuyển không bị trầy xước. Có vẻ chất lượng xe lăn rất tốt.

Đám chó con chạy đến trước mặt Lục Nịnh, thấy cô không phản ứng, liền nằm xuống, phơi bụng tròn vo, kêu ăng ẳng như đang đòi được vuốt v e. Trước sự đáng yêu của chúng, Lục Nịnh không thể cưỡng lại, lần lượt xoa đầu từng chú, khiến chúng ngừng làm nũng.

Lai Phúc cũng chạy tới, không hề ghen tị khi thấy những chú chó khác tranh giành sự chú ý của Lục Nịnh. Nó biết rằng cuối cùng, chỉ có mình nó được cùng cô trở về nhà.

Vì vậy, nó tỏ ra rất rộng lượng.

Dù chó lão đại không có mặt, nhưng A Đại và các chú chó khác vẫn canh giữ doanh trại. Nhờ thuốc mà huấn luyện viên A Lai gửi đến, tính cách của chúng đã trở nên ôn hòa hơn. Khi chó con tiến lại gần, ánh mắt của chúng không còn hung dữ hay lạnh lùng như trước.

Tuy nhiên, với người lạ hoặc những chú chó trưởng thành không quen biết, chúng vẫn giữ sự cảnh giác cao. Lục Nịnh không ép buộc tất cả phải thích mình. Sau khi để lại thức ăn và đồ dùng cho chúng, cô rời đi.

Trên đường về nhà, Lai Phúc kéo chiếc xe gỗ nhỏ, trên đó là chú mèo mướp đang ngồi. Lục Nịnh đi phía trước, dắt Lai Phúc.

Về đến nhà, việc đầu tiên Lục Nịnh làm là tắm cho mèo mướp.

Đây là lần đầu tiên trong đời chú mèo được tắm. Dù ban đầu có chút sợ hãi, nhưng nhờ giọng nói dịu dàng trấn an của Lục Nịnh và dòng nước ấm áp, chú mèo dần thả lỏng.

Trong lúc tắm, chú mèo còn đứng thẳng lên, ngơ ngác để Lục Nịnh rửa sạch phần lông trước ngực.

Mới hai tuổi, ai bảo mèo con phải trưởng thành và nghiêm túc chứ?

Nhân cơ hội này, Lục Nịnh quay sang cửa phòng tắm, nơi Lai Phúc đang ló đầu vào: “Lai Phúc, nhìn xem mèo ngoan thế nào. Tắm mà không quậy phá. Còn mày, mỗi lần tắm là nhân lúc tao không để ý, mày lại điên cuồng vẩy nước, làm tao giặt đồ mệt muốn chết.”

“Gâu~” Lai Phúc không cãi lại, chỉ phát ra tiếng kêu đáng thương.

Thổi khô lông cũng diễn ra suôn sẻ. Cuối cùng, mèo mướp hiện ra với bộ lông mềm mượt, thơm tho, trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu. Lục Nịnh không kiềm được mà hôn và vuốt v e chú mèo, cảm thán rằng nhan sắc đúng là chính nghĩa.

“Meo~” ( Meo sẽ chú ý mà~)ợng ngùng trước sự thân mật của Lục Nịnh, nhưng cố nhịn không giơ móng ra phản đối. 

“Được rồi, không hôn nữa. À, móng vuốt của mày tao không cắt, vì mày không sống chung với người khác. Nhưng khi đến nhà Sophia, nhớ đừng làm ai bị thương, nhất là trẻ con nhé.” Lục Nịnh nhắc nhở chú mèo. Móng vuốt là vũ khí của nó, nên cô không muốn can thiệp.

“Meo~” ( Meo sẽ chú ý mà~ )

Sau đó, Lục Nịnh đưa chú mèo đến bệnh viện Bối Bối để kiểm tra sức khỏe. Vì sau đó sẽ đến thăm Sophia, cô không mang Lai Phúc theo.

Tại bệnh viện, chú chó Teddy tên Pudding đã được chủ nhân đón về nhà.

Mục Gia Bình nói: “À, hai ngày trước, khi Pudding xuất viện, chủ nhân của nó đã chuyển 5000 tệ vào tài khoản bệnh viện. Lúc đầu, y tá phụ trách không để ý, tưởng là tài khoản của họ. Sau mới phát hiện không đúng.”

Do Lục Nịnh không để lại thông tin liên lạc và cảnh sát cũng không tiết lộ danh tính của cô, Đào Trí không thể trực tiếp cảm ơn cô. Có lẽ biết cô thường xuyên đến bệnh viện này, nên họ đã gửi tiền vào tài khoản bệnh viện.

“Không sao cả.” Lục Nịnh nói. “Tiền đã được gửi, mà tôi cũng không biết cách liên lạc hay địa chỉ của họ. Nếu họ muốn báo đáp, thì cứ nhận thôi, để họ yên tâm.”

Mèo mướp rất ngoan. Khi Mục Gia Bình kiểm tra sức khỏe, nó chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn con người trước mặt, thái độ hết sức hiền lành.

“Con mèo này ngoan thật.” bác sĩ nhận xét.

“Ở bệnh viện, mấy con vật dịu ngoan thế này thật đếm trên đầu ngón tay. Hầu hết đều la hét, vùng vẫy như trẻ con sợ bệnh viện.”

Lục Nịnh mỉm cười, giải thích rằng trước khi đến đây, cô đã trò chuyện và an ủi mèo, cộng thêm việc cô luôn ở bên cạnh khiến nó không còn sợ hãi.

“Không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ hơi thiếu dinh dưỡng một chút, có lẽ do sinh con gây ra.” Mục Gia Bình trao cho Lục Nịnh báo cáo sức khỏe cùng vài gợi ý bổ sung dinh dưỡng cho mèo.

Sau khi kiểm tra sức khỏe xong, Lục Nịnh dẫn mèo mướp ra cửa đợi xe. Dắt theo cả chó lẫn mèo không tiện bắt xe thông thường, nhưng luôn có loại xe thân thiện với thú cưng.

Một chiếc minibus nhỏ dừng lại trước mặt cô.

“Tiểu thư, cô đặt xe phải không?” tài xế hỏi.

Lục Nịnh gật đầu.

“Hàng hóa đâu?” Tài xế nhìn quanh, không thấy hành lý gì.

“Mèo đây ạ.” Lục Nịnh giơ chú mèo lên như để minh họa.

“Ồ, ha ha, được rồi, lên xe đi.” Có vẻ tài xế cũng gặp tình huống tương tự trước đây nên không ngạc nhiên.

Lục Nịnh ôm mèo mướp ngồi ghế phụ, thắt dây an toàn. Đây là lần đầu tiên mèo mướp ngồi xe, tuy hơi lo lắng, nhưng vì tin tưởng Lục Nịnh, nó cuộn tròn trên đùi cô, chỉ thỉnh thoảng bám nhẹ vào quần áo. Cô hiểu mèo đang sợ hãi, nên dọc đường luôn vuốt v e, trấn an nó.

Sau 40 phút, xe dừng lại ở địa chỉ. Tư Tâm Tiệp, một phụ nữ quyến rũ, đã đứng đợi ở cổng. Lục Nịnh cảm ơn tài xế rồi tiến tới chào.

“Đây là mẹ của Sophia sao? Đẹp quá!” Tư Tâm Tiệp nhìn chú mèo mướp trong lòng Lục Nịnh, đôi mắt sáng lên. Thật xứng đôi mẹ con, hoa văn trên lông giống nhau như đúc.

“Nó tên là A Li, mèo mướp đấy.” Trên đường đi, Lục Nịnh đã nghĩ ra cái tên này sau khi thảo luận với mèo.

“Meo~” A Li phát ra tiếng kêu nhỏ, như để chào hỏi Tư Tâm Tiệp.

Chú mèo hoang rất biết quan sát sắc mặt con người. A Li nhận ra đây là người nuôi dưỡng con của mình, nên cố gắng tỏ ra lễ phép.

“A Li, cái tên dễ thương thật. Rất ngoan.” Tư Tâm Tiệp thử đưa tay ra, thấy A Li không phản ứng, liền nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Khi vào khu nhà, Lục Nịnh kể rõ tình trạng của A Li: đã được tắm, tẩy giun, kiểm tra sức khỏe và không có bệnh truyền nhiễm. Dù Tư Tâm Tiệp không yêu cầu, Lục Nịnh tự giác làm điều này. Vì A Li là mèo hoang, nếu đến sống trong nhà người khác, thì cần đảm bảo sức khỏe tốt, để chủ nhà yên tâm đón nhận.

“Quả nhiên Y Vân không nói sai, cách em làm việc không giống trẻ con chút nào.” Tư Tâm Tiệp tỏ vẻ tán thưởng. Biết lễ phép, chu đáo, người như vậy thật dễ chịu khi tiếp xúc.

“Đây là điều nên làm. Tụi em đột ngột đến đây, mong rằng không làm phiền chị.” Lục Nịnh đáp.

"Có gì đâu, chị đã nghỉ hơn một tháng rồi, luôn ở nhà chăm sóc Sophia.” Tư Tâm Tiệp nói.

Dù chỉ mới nuôi Sophia hơn một tháng, Tư Tâm Tiệp vẫn không yên tâm để chú mèo nhỏ ở nhà một mình. Cô cũng đã tích luỹ nhiều ngày nghỉ đông không dùng đến, nên tiện một lần nghỉ dài. Đến giờ, cô vẫn chưa trở lại làm việc; những việc cấp bách đều được giải quyết từ xa.

“Công việc của chị là gì vậy?” Lục Nịnh hỏi. Với cô, thời gian nghỉ dài như vậy thật hiếm thấy.

“À, chị làm tài vụ, không có gì gấp.”

Sau đó, Lục Nịnh mới biết Tư Tâm Tiệp là tổng giám đốc tài vụ, trực tiếp làm việc với đại Boss. Những việc nhỏ đều có cấp dưới xử lý, còn các công việc lớn cô vẫn giải quyết tại nhà. Với sự hỗ trợ từ phó giám đốc, cô có thể nghỉ ngơi rất tiện lợi.

Vừa vào nhà, Lục Nịnh nhìn thấy một chú mèo nhỏ ngồi xổm trong phòng khách. Nó rất giống A Li, nghiêng đầu, ngửi ngửi mùi lạ. Dù còn nhỏ, ánh mắt của nó đã vô cùng lanh lợi.

“Meo~” Chú mèo cất tiếng gọi nhẹ nhàng, nhìn về phía Tư Tâm Tiệp.

“Tới đây nào, Sophia. Đây là mẹ của con.” Tư Tâm Tiệp bế chú mèo nhỏ lên và tiến lại gần Lục Nịnh để Sophia nhìn rõ A Li.

Cả hai chú mèo ngửi nhau một chút, không có dấu hiệu cãi nhau, nên cả hai liền thả chúng xuống. Không lâu sau, chúng đã thân thiết với nhau. Đúng là sức hút huyết thống!

Lục Nịnh nhìn quanh căn nhà, ngay lập tức nhận thấy rất nhiều đồ chơi dành cho mèo và một tủ đầy đồ ăn vặt được sắp xếp gọn gàng.

“Sophia không thích ăn lắm, nhưng không kiềm chế được, cứ mua thêm.” Tư Tâm Tiệp cười bất lực. Chú mèo nhà cô khá kén ăn, nhưng cô không đành lòng để nó đói, nên không ép buộc.

Gặp được một chủ nhân yêu thương đến vậy, Sophia quả thật may mắn.

Bên kia, Sophia đã quen thuộc với mẹ mình và vui vẻ dẫn A Li đi tham quan địa bàn. Cả căn phòng đều thuộc về Sophia. Gần cửa sổ là nhà cây bằng gỗ cao cấp dành cho mèo, một chiếc giường nhỏ hình trái tim, tường được gắn cầu thang leo, một góc có nhà vệ sinh tự động dành cho mèo, đồ chơi cào móng, và ở giữa là tatami dành chung cho cả người và mèo. Thậm chí thảm cũng được thiết kế riêng với hình hạt mè.

Lục Nịnh thật sự kinh ngạc trước sự xa hoa của phòng dành cho mèo. Đúng là bạn thân của Y Vân, không ngần ngại đầu tư.

Nhìn thấy con mình đang sống trong môi trường tốt như vậy, A Li cũng yên tâm. Kế tiếp là thời gian hai chú mèo đuổi nhau chơi đùa. Lục Nịnh nhận thấy A Li rất vui vẻ. Ai bảo mèo mẹ không thể thích chơi? Dù gì nó cũng chỉ mới hai tuổi thôi.

Lục Nịnh và Tư Tâm Tiệp ngồi trên chiếc sofa nhỏ trong phòng, để mặc hai chú mèo thoải mái vui đùa.

Khi trò chuyện một lúc, Tư Tâm Tiệp lấy điện thoại ra, bắt đầu quay lại những khoảnh khắc chơi đùa của hai chú mèo. Thấy những động tác ngộ nghĩnh, cô nhanh chóng chuyển sang chế độ video.

“Từ khi có Sophia, cuối cùng camera của chị cũng có ích!”

Cô hào hứng khoe album ảnh với Lục Nịnh. Không ngoài dự đoán, tất cả đều là hình Sophia, từ lúc mới về nhà ngây thơ khám phá xung quanh, cho đến khi quen thuộc và trở nên tình cảm.

Nhìn lại điện thoại của mình, Lục Nịnh chỉ có vài tấm ảnh lẻ tẻ của Lai Phúc, chợt cảm thấy có phải mình hơi lạc loài không.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.