Hôm nay, Lục Nịnh xách đồ tiếp tế cho đám mèo hoang và chó hoang, có cả Lai Phúc đi cùng.
Khi đang bàn bạc với mèo lão đại về số lượng thức ăn, một con mèo mướp nhẹ nhàng tiến đến, ngồi sát chân Lục Nịnh, cái đuôi ngoe nguẩy như đang suy tư điều gì.
"Sao thế?" Lục Nịnh nhận ra đây là mẹ của bé mèo con từng bị trẻ con làm bị thương, sau khi được chữa trị thì được người nhận nuôi. Tuần trước, Lục Nịnh còn giúp đưa mấy đứa con của nó đến "đại bản doanh".
"Meo~" Mấy đứa con của nó đều khỏe mạnh, lớn nhanh như thổi, chỉ trừ đứa con bị cho đi kia.
( Nịnh Nịnh, meo muốn đi gặp mèo con ~)
Dạo này Lục Nịnh bận quá, quên mất việc phải đi thăm mấy bé mèo. May mà cô có WeChat của Tư Tâm Tiệp, người nhận nuôi mèo con. Người này gần như ngày nào cũng khoe ảnh mèo trên "story", thấy mấy bé mèo sống tốt nên cô cũng yên tâm.
Nhưng cô quên mất rằng mèo mẹ không có cách nào biết được tình hình của con mình. Hôm nay nó mới đến nhờ Lục Nịnh giúp đỡ.
"Thật xin lỗi, tao quên mất không nói cho mày biết về Sophia. Nếu mày lo lắng, tao sẽ sắp xếp thời gian, nếu không có vấn đề gì thì hôm nay mình đi luôn."
"Meo~" Nghe Lục Nịnh miêu tả sinh hoạt của mèo con, mèo mướp vẫn kiên trì. ( Meo muốn đi xem ~)
"Meo~" ( Meo ngoan mà~)i nghe theo tao sắp xếp, được không?" Nhân tiện, cô sẽ đưa mèo mẹ đi khám sức khỏe luôn.
"Gâu~" ( Nịnh Nịnh, lâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-ve-tu-ngu-thu-tong/2712122/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.