Năm mới chưa qua hẳn, Lục Nịnh đã nhận được điện thoại của Lý Thành Ích, anh nói trong hai ngày tới sẽ có mấy trạm cứu trợ đưa những con mèo và chó hoang mà họ đang chăm sóc đến đây.
"Được, anh sẽ sắp xếp." Lục Nịnh tỏ vẻ không vấn đề gì, Thành phố Động vật vốn dĩ được xây dựng để làm việc này, có bao nhiêu nhận bấy nhiêu. Chỉ là cô muốn hỏi nguyên nhân, tại sao lại đột nhiên đưa đến như vậy.
"Các trạm cứu trợ ở thành phố Dung phần lớn do tư nhân đầu tư, trước khi Thành phố Động vật xuất hiện, áp lực thu nhận của họ rất lớn, thường thường một đồng tiền phải tính toán chi li, thức ăn cho mèo, cho chó căn bản không đủ, đa số là cháo gạo thêm nội tạng gà vịt..."
Trước đây chính phủ có nói sẽ hỗ trợ các trạm cứu trợ, nhưng vì họ không thể gánh vác hết số lượng động vật hoang trên toàn thành phố, nên sau đó cũng không giải quyết được gì.
Lần này là những người phụ trách của mấy trạm cứu trợ, thực sự là không thể cầm cự được nữa, tài chính thiếu hụt nghiêm trọng, còn thiếu một khoản tiền lớn. Vì những động vật hoang mà họ đang chăm sóc, sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng họ đã xin chính phủ giúp đỡ.
Sau đó, ý kiến phản hồi từ cấp trên đã được thông báo đến Lý Thành Ích, lô động vật hoang đó sẽ được Thành phố Động vật tiếp nhận vô điều kiện.
"Người phụ trách các trạm cứu trợ đa số là những cô, dì khoảng 50 tuổi, có người còn là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-ve-tu-ngu-thu-tong/2712172/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.