Tháng tư, Lục Ninh thi xong, cũng chắc chắn nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Nông nghiệp thành phố Dung nên việc học ở trường cấp ba đối với cô đã không còn quan trọng nữa.
Trước khi cô rời đi, các bạn học đều vô cùng quyến luyến.
Lục Ninh mới học lớp mười một, sao đã xác định được chuyên ngành đại học? Rõ ràng với thành tích hiện tại, nếu không có bước lùi lớn, hai trường đại học hàng đầu thủ đô cũng không phải là không thể với tới.
"Tớ không hề miễn cưỡng bản thân đâu. Chuyên ngành của Đại học Nông nghiệp thành phố Dung là một bước quan trọng nhất trong kế hoạch nghề nghiệp tương lai của tớ, không cần lo lắng cho tớ. Chỉ tiếc là hai năm sau không thể cùng các cậu kề vai chiến đấu nữa. Hy vọng tất cả các cậu đều có thể thi đậu vào trường lý tưởng."
Chuẩn bị lúc đi, các bạn học chuẩn bị cho Lục Ninh một cuốn sổ lưu bút dày cộp. Tuy rằng học cùng trường chưa đến một năm, nhưng ở chung vô cùng thoải mái, đột nhiên nghe tin cô đi trước, ai cũng không nỡ.
Ly biệt luôn khiến người buồn bã, khi Lục Ninh dọn đi tất cả đồ đạc, các bạn học vây quanh cô, hốc mắt đều đỏ hoe, có người thậm chí không kìm được, dùng khăn giấy che mặt khóc nức nở.
"Ôi, Lục Ninh, tớ thật sự rất nhớ cậu." Chương Thư Vận nắm chặt tay Lục Ninh, nước mắt rơi xuống không kịp lau.
"Thông tin liên lạc của tớ cậu đều có rồi mà, nhớ tớ thì cứ hẹn tớ ra, đừng khóc." Dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-ve-tu-ngu-thu-tong/2712182/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.