Lần đầu Lục Nịnh đến đây, thấy khu hoạt động rộng kinh khủng, nhưng nghĩ lại cũng bình thường, dù sao đất đai Trường Thịnh nắm chắc trong tay, vốn định xây chung cư mà.
Nhưng Lý Thừa Triều lại đồng ý ý tưởng của Lý Thành Ích lại là điều Lục Nịnh không ngờ tới.
Khu hoạt động rất rộng, Lai Phúc được Lục Nịnh dẫn vào là khu dành cho chó cỡ vừa và lớn, còn chó nhỏ được chia ở khu khác, tránh cho chó con nhìn thấy chó lớn sợ hãi, kêu la.
Lai Phúc vừa vào, đuôi dựng thẳng lên vẫy nhanh hơn, chỉ nhìn động tác thôi cũng thấy nó đang rất phấn khích.
Đến khi phát hiện Lục Nịnh vẫn chưa tháo xích, nó quay đầu nghi hoặc kêu hai tiếng.
"Gấp gì chứ." Lục Nịnh khom lưng, mở khóa xích cho nó.
Lúc này thì chẳng còn dính lấy cô nữa, Lai Phúc đúng là đồ "chó đứng núi này trông núi nọ", "Đi chơi đi."
Chuyện kết bạn là Lai Phúc lúc nào cũng hăng hái. Thấy xích được tháo ra, nó lập tức lao vào đám chó, chạy tới chạy lui ngửi ngửi, chẳng lo hành động của mình khiến đồng loại khó chịu, cũng chẳng sợ bị đánh.
Trong khu hoạt động có hai nhóm chủ chó thái độ rõ ràng.
Có người đã là khách quen, rất yên tâm với nơi này. Thả chó ra xong là tìm cái hàng rào sắt dựa vào, hoặc ngồi trên ghế xếp tự mang đến, lướt điện thoại, thỉnh thoảng gọi tên chó nhà mình một tiếng, đợi chó chạy tới xem vài lần rồi xua tay bảo nó đi chơi tiếp.
Có người mới đến, không yên tâm chó nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-ve-tu-ngu-thu-tong/2712186/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.