Trong khu dân cư thú cưng, bác sĩ thú y Lục Nịnh được mọi người yêu quý nhất. Ra vào đều có người nhiệt tình chào hỏi, thỉnh thoảng còn được cho ăn vặt.
"Bác sĩ Lục ơi ~"
Lục Nịnh mỉm cười gật đầu đáp lại.
"Bác sĩ Lục chiều nay có rảnh không ạ? Mèo nhà tôi dạo này biếng ăn quá, tôi muốn đưa nó đi khám."
"Hôm nay tôi trực cả ngày ở phòng khám, lúc nào chị mang bé đến cũng được."
Vì phòng khám thú y ở ngay tầng trệt, lại có bác sĩ thú y giỏi trực ban, nên thú cưng của cư dân trong khu mà có vấn đề nhỏ gì là có thể đưa xuống khám ngay.
Giữa trưa, sau khi ăn cơm xong, Lục Nịnh dẫn Lai Phúc đi dạo trong khu. Cô thấy phía trước cách vài bước có một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ mạnh mẽ, đang dắt một chú chó gầy nhưng chắc nịch.
Lục Nịnh thử gọi: "Lương... Lương Túc?"
Người kia vừa quay đầu lại, Lục Nịnh nhận ra ngay.
Cô nhanh chân bước tới, Lai Phúc cũng nhìn thấy một đồng loại xa lạ, phấn khích vẫy đuôi chạy theo.
Ánh mắt đầu tiên Lục Nịnh nhìn là chú chó đang đứng sát bên chân Lương Túc. Qua cử chỉ và dáng vẻ, cô đoán nó không hề nhút nhát mà đã được huấn luyện bài bản, nên ở nơi công cộng phải giữ thái độ như vậy.
"Chó Malinois , vẫn còn là chó nghiệp vụ đúng không?" Mặt đen, bốn chân cũng đen, toàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-ve-tu-ngu-thu-tong/2712193/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.