Bắt taxi thẳng đến khách sạn, xe nhỏ vừa vặn ngồi được bốn người, Trường Ngọc vốn dĩ định ngồi phía trước, nhưng dì Hồ quá mức nhiệt tình nên chỉ có thể bị mang theo ngồi phía sau.
Theo sau Hồ Tư Tùng cũng chui vào, chú Hồ cũng chỉ có thể ngồi ở hàng đầu.
Dì Hồ, Trường Ngọc, Hồ Tư Tùng liền hình thành một loạt cục diện.
Hồ Tư Tùng từng lúc tới gần, hơi thở ấm áp ập vào trước mặt, phảng phất ở bên tai cô thở dốc, Trường Ngọc nhịn không được hướng dì Hồ nhích lại gần, tuy trong xe có điểm rộng, nhưng hắn dáng người thon dài, chân dài vừa duỗi, trực tiếp đem hơn phân nửa vị trí ngồi hết, một chút khe hở cũng không dư thừa.
Trường Ngọc không khỏi tập trung tinh thần cao độ, may là hắn cũng không có động tĩnh gì, đợi trong chốc lát cô trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi, bả vai suy sụp cũng phát giác chính mình có chút chuyện bé xé ra to, tất cả mọi người đều trưởng thành, phỏng chừng cũng sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy.
Trường Ngọc nghĩ thế, ý cười trồi lên mặt nước, càng thêm sáng rọi động lòng người.
Hồ Tư Tùng híp mắt, lông mi rũ xuống ngăn trở sắc thái quỷ dị trong mắt, ngồi gần nhất, hắn có thể rõ ràng nhìn đến cổ trắng nõn của cô, trong suốt doanh lượng tinh tế đến độ không nhìn thấy mạch máu màu xanh lá, cổ áo cũng không cao không thấp, rũ mắt liền có thể thấy một đoàn nãi bạch, ánh mắt hắn càng thâm thúy dọc theo khe rãnh u ám duyên dáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-truc-ma-chet-toi-lai-gap-mong-xuan/102953/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.