Một câu của Trần Mặc khiến sắc mặt của mọi người trong phòng biến đổi muôn màu muôn vẻ, tình cảnh thật sự rất thú vị.
Rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, lại còn là chuyện mà ông cụ Dương từng đặc biệt nhắc đến. Vậy tại sao một năm sau vẫn chưa giải quyết? Đương nhiên là vì cảm thấy không quan trọng, không để ý, không thật sự đặt nặng trong lòng.
Trong tình cảnh này, nó chẳng khác nào một cái tát vang dội vào mặt mỗi người trong nhà họ Dương.
"Tiểu Mặc." Chu Yểu Quỳnh mắt đỏ hoe, nhỏ giọng gọi cậu.
Dù Trần Mặc không hiểu rõ đây là vở diễn gì, nhưng vẫn lên tiếng: "Bà không cần quá lo lắng, tôi không đến để lên án ai cả. Một năm trước tôi đã nói không truy cứu việc hủy bỏ đơn kiện thì bây giờ vẫn vậy. Muốn khởi kiện lại hay xử lý theo cách khác thì tùy mọi người quyết định, nếu muốn bảo vệ Dương Thư Lạc thì tôi cũng không có ý kiến. Chỉ có một điều, tôi không muốn cuộc sống cá nhân của mình bị phơi bày thêm nữa." Trần Mặc cười nhạt: "Dẫm lên đầu tôi mà nhảy như vậy có phải hơi quá đáng không? Bà biết tính tình tôi không tốt mà."
Chu Yểu Quỳnh muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng: "Con hiểu lầm rồi, mẹ không muốn bảo vệ ai cả, mẹ chỉ..."
"Không cần giải thích với tôi đâu." Trần Mặc ngắt lời, bình tĩnh nhìn xung quanh: "Tôi sẽ mang theo những thứ ông nội cho. Vào dịp Tết tôi vẫn sẽ đến thăm ông, ngoài ra sẽ không quay lại nữa."
"Trần Mặc." Dương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-trung-sinh-cau-chu-that-bat-dau-duong-sinh/1227440/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.