Đêm hôm đó, Trần Mặc định khi nào truyền dịch xong thì sẽ tìm một quán net để ngủ qua đêm vì trường học có giờ giới nghiêm. Nhưng không chỉ mỗi Cẩu Ích Dương không chịu về, mà lúc cậu truyền dịch được một lúc thì Tịch Tư Yến, người tưởng chừng đã rời đi lại xuất hiện ở hành lang và bảo cậu vào phòng bệnh, còn nói là có giường trống.
Trong hoàn cảnh này Trần Mặc cũng không già mồm làm gì, đồng ý vào phòng bệnh.
Giờ đã gần nửa đêm.
Y tá treo bình nước cần truyền lên đầu giường rồi dặn dò một số việc cần lưu ý. Cô nhìn cậu trai nằm trên giường bệnh rồi lại nhìn sang hai người đứng hai bên giường.
"Bạn học à?" Y tá hỏi Trần Mặc.
Trần Mặc nửa nằm nửa ngồi, gật đầu "ừm" một tiếng.
Y tá cười nói: "Quan hệ của mấy đứa tốt thật, nửa đêm mà vẫn ở lại bệnh viện với bạn. Nhưng quy định bệnh viện là sau 12 giờ đêm thì chỉ có một người được ở lại chăm sóc thôi. Người ở lại có thể ngủ trên giường gấp bên cạnh, tuy hơi cứng chút nhưng cũng nằm trong sự chịu đựng của thanh niên mấy đứa."
Trần Mặc: "Không sao đâu ạ, họ sắp về rồi."
Y tá không nói gì thêm, gật đầu rời đi.
Ngay khi y tá vừa đi, Cẩu Ích Dương đã kéo chiếc giường gấp ra và nói: "Tôi không về, tối nay tôi ở lại với cậu." Rồi nhìn sang phía đối diện: "Anh Yến, cậu về đi, nhìn cách ăn mặc này thì chắc tối nay cậu có việc bận đúng không?"
"Không có gì đâu." Tịch Tư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-trung-sinh-cau-chu-that-bat-dau-duong-sinh/1227501/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.