Mọi người đứng bên ngoài đều ớn lạnh trong lòng.
Không biết vì sao tuổi tác không kém nhau là mấy, dù gặp người thật hay nghe qua tin đồn, Trần Mặc trong trí tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn không phải kiểu người chỉ cần một câu đã dọa cho người khác không dám tiến tới như vậy.
"Trần Mặc, rốt cuộc cậu làm cái gì vậy hả?" Dương Thư Lạc nắm lấy khung cửa, vì nắm quá chặt nên đầu ngón tay trắng nhợt đi.
Giọng điệu của cậu ta đã không che được sự run rẩy.
Là vô cùng tức giận, cũng cảm thấy mất mặt vô cùng.
Những ánh mắt đó cứ như vô số bàn tay đánh lên mặt mình.
Đúng lúc này.
"Ồn ào cái gì thế?" Phía sau vang lên một giọng nói.
Là Dương Chích.
Người anh cả của nhà họ Dương vốn không có mặt ở nhà lại đột nhiên xuất hiện, mọi người tản sang hai bên, ai cũng nhận ra có lẽ hắn đã về từ lâu rồi. Chỉ là Tịch Tư Yến đứng cạnh hắn, trông họ như đã quen biết từ lâu, cuộc trò chuyện bỗng bị sự ồn nào này cắt ngang.
Hai người chênh lệch hơn mười tuổi đứng cùng với nhau cũng không hề có cảm giác chênh lệch.
Một người nhíu chặt mày lại còn người kia thì làm như không liên quan, thái độ vẫn lạnh nhạt.
"Anh." Dương Thư Lạc khẽ gọi một tiếng.
Ánh mắt quét từ người Dương Chích sang người ở cạnh, nén xuống cảm giác oan ức, giải thích: "Bạn em muốn vào bể bơi chơi cùng nhưng người làm trong nhà không cho vào ạ."
Nguyên cả câu không có từ nào nhắc đến Trần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-trung-sinh-cau-chu-that-bat-dau-duong-sinh/1227522/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.