Trần Mặc thuận lợi lấy số ở phòng cấp cứu. Bác sĩ điều trị của cậu rất nghiêm túc, ông hỏi tất cả từ bệnh lớn tới bệnh nhỏ. Đến khi được truyền dịch đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Lúc truyền xong bốn bình nước thì bầu trời bên ngoài đã bắt đầu ửng sáng.
Trần Mặc bị y tá đánh thức sau giấc ngủ ngắn ngủi, vừa nhìn thấy lịch trên tường, trái tim cậu như hẫng đi một nhịp.
Nhiệt độ trong cơ thể rút đi như thủy triều, cơn đau trong người, tay chân run rẩy cũng bắt đầu thuyên giảm.
Đau đớn trong người qua đi, có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của cơ thể còn non trẻ này đang hồi phục.
Đó là vào giữa tháng 9, sáng sớm cơn gió còn se se lạnh. Ánh nắng chiếu lên những tòa cao ốc trong thành phố, mây mù tan đi, trước cổng bệnh viện tiếng xào xạc của vài công nhân vệ sinh đang quét lá rơi ở cổng.
Mọi thứ vẫn như vậy, nhưng hoàn toàn khác so với ngày hôm qua.
Trần Mặc ăn sáng rồi đón taxi.
Tài xế hỏi: "Cháu đi đâu?"
"Vịnh Minh Cảnh."
"Ồ, hơn 10 km." Tài xế bắt đầu đếm đồng hồ, quay lại nhìn cậu cười nói: "Cháu vừa xuất viện à, bệnh sao?"
Trần Mặc: "Cảm lạnh."
"Hai ngày nay nhiệt độ sáng tối chênh lệch ghê quá dễ bị bệnh lắm." Tài xế là một ông chú rất nhiệt tình, hỏi tiếp: "Cháu chắc còn đang tuổi đi học nhỉ, bệnh vậy mà người nhà không có ai bên cạnh sao?"
Trần Mặc cười đáp: "Lớn như cháu thì từ lâu đã không còn tìm bố mẹ mỗi khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-trung-sinh-cau-chu-that-bat-dau-duong-sinh/1227527/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.