Nghe Lâm Việt nói vậy, Tống Tầm Xuân an tâm hơn nhiều. Đúng thế, Thẩm Hoài Chi lớn tướng như vậy rồi, đâu thể nào bị lạc trên đường được.
"Vậy chúng ta ăn trước đi. Hôm nay bận rộn cả ngày, ai cũng đói cả rồi. Chờ nó về thì hâm nóng lại cho."
Thẩm Chính Sơ gật đầu: "Cũng được."
Ban đầu mọi người nghĩ rằng Hoài Chi chỉ về trễ một chút, nhưng không ngờ trời đã tối đen như mực mà y vẫn chưa về. Mãi đến khi Thẩm Hoài Chi vội vã chạy vào nhà, hơi thở còn chưa ổn định, nhìn dáng vẻ là vừa chạy gấp về.
Lâm Việt đang ngồi trong bếp ngủ gật gủ, thấy Thẩm Hoài Chi trở về liền vội vàng đứng dậy đón: "Sao giờ này mới về? Đồ ăn còn giữ nóng trong nồi, huynh ăn trước đi, rồi nói chuyện sau."
Thẩm Hoài Chi xua tay: "Không vội, ta đã ăn chút lót dạ ở chỗ lão sư rồi, giờ vẫn ổn."
Lâm Việt đã nhanh chóng bưng đồ ăn đặt lên bàn: "Vậy cũng nên ăn thêm chút gì đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi sớm, mai dậy không nổi đâu."
"Ngày mai tạm thời không đi tư thục, không có gì gấp."
Lâm Việt nghe vậy, hơi nghi hoặc ngẩng đầu: "Là có chuyện gì thế?"
Thẩm Hoài Chi thở dài, hạ giọng nói: "Thân thể lão sư ngày càng yếu hơn. Cao sư huynh đã khuyên mãi, cuối cùng ông ấy mới chịu đồng ý ngày mai đi lên trấn trên để khám lang trung. Tối nay ông cố ý giữ chúng ta lại để sắp xếp bài vở."
Lâm Việt cau mày: "Thời gian trước còn thấy lão nhân rất khỏe mạnh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tu-hon-ga-cho-thu-sinh-lam-phu-lang/2717706/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.