Lâm Việt thấy hắn đi gấp gáp thì không khỏi ngạc nhiên. Nhìn dáng vẻ của Phương Tân Giác, chắc hẳn đã đợi lâu lắm rồi. Cậu vốn tưởng hắn sẽ ít nhiều nói dăm ba câu rồi mới đi, nào ngờ lại dứt khoát như vậy.
Trong lòng Lâm Việt bỗng có chút thay đổi về cách nhìn đối với hắn. Dù hành xử hơi lỗ mãng, nhưng cũng xem như biết chừng mực. Nếu sau này thật sự có duyên, thì cũng không phải không thể.
Có điều, tất cả vẫn phải xem ý của Thẩm Lăng Chi. Dẫu Phương Tân Giác có vẻ không tệ, nhưng nếu Lăng Chi không thích, thì cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Nghĩ vậy, Lâm Việt bèn quay sang nhìn đệ đệ, vừa vặn thấy cậu ấy đang ngẩn người nhìn về hướng Phương Tân Giác rời đi, trong lòng bỗng dưng có chút căng thẳng.
Cậu cố ý hạ thấp giọng hỏi: "Nhìn cái gì thế?"
Thẩm Lăng Chi chớp chớp mắt, kinh ngạc thốt lên: "Ca, hắn một bước có thể đi xa ghê lắm!"
Lâm Việt: "..."
Thôi vậy, còn chưa khai tâm đây mà.
Vì đến muộn nên lỡ mất giờ ăn sáng của dân trong trấn, thành ra hôm nay điểm tâm bán chậm hơn thường lệ. Mãi đến tận giờ Thân mới hết hàng.
Bán xong, hai người không vội về nhà, mà xoay người đi thẳng đến cửa tiệm.
Có được cửa tiệm, cuối cùng cũng không cần mỗi ngày phải đẩy bàn ghế đi đi về về nữa. Hai chiếc bàn họ mang theo cộng thêm một chiếc sẵn có trong tiệm vừa vặn lấp đầy đại sảnh. Do bàn cũ có sẵn ghế còn họ mang theo băng ghế dài, Lâm Việt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tu-hon-ga-cho-thu-sinh-lam-phu-lang/2717786/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.