Sau khi nói rõ ràng với hộ lý, Trì Vân Tinh mới lên xe đi đến đồn cảnh sát.
Vừa đến đồn cảnh sát, Đàm Dao là người đầu tiên đi ra, Trì Vân Tinh vừa nhìn đã thấy được đôi mắt đỏ hoe của bà.
Trì Vân Tinh chạy nhanh tới, cậu chưa kịp lên tiếng hỏi Đàm Dao có chuyện gì thì bà đã ôm chầm lấy cậu.
Người Trì Vân Tinh hơi khựng lại nhưng nhanh chóng thả lỏng, vỗ nhè nhẹ lên lưng Đàm Dao, khẽ hỏi: "Sao vậy mẹ?"
Đàm Dao cũng không muốn khóc, nhưng nghe thấy câu này của Trì Vân Tinh thì bỗng nhiên không kìm nổi, nước mắt rơi xuống tí tách.
"Không có gì..." Đàm Dao không nhịn được khóc nức nở: "Chỉ là mẹ thấy mẹ nợ con nhiều quá..."
Trì Lăng và Trì Hi Văn đi theo phía sau cũng nhìn thấy cảnh này.
Trì Vân Tinh ngẩng đầu lên thì phát hiện mắt hai người cũng đỏ lạ thường.
Trì Lăng tiến lại gần, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Trì Vân Tinh, thở dài nói: "Trước đó hời cho ông ta, ba xuống tay nhẹ quá."
Trì Vân Tinh hơi sửng sốt, nghĩ tới cảnh tượng ngày đó ở ngoài đồn cảnh sát, cậu không nhịn được nói: "Ba..."
Trì Hi Văn đi tới, nhẹ nhàng vuốt tóc Trì Vân Tinh: "Không sao, đừng nghĩ nhiều." Nói xong thì hắn nhìn về phía Đàm Dao: "Mẹ, bây giờ đang đứng bên ngoài, thân phận Vân Tinh lúc này không thích hợp xuất hiện trước cửa đồn cảnh sát, chúng ta vào trước đã."
Đàm Dao suýt thì quên mất chuyện này, bởi bà xót Vân Tinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tu-hon-voi-tra-cong-toi-duoc-cha-me-giau-sang-nhat-ve/2736818/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.