Hai người vừa dùng xong bữa sáng, Lưu quản gia đã tới báo trong phủ có khách.
Dụ Quân Chước theo Chu Viễn Hồi ra sảnh ngoài, vừa nhìn liền phát hiện người đến là Kỳ Phong. Cậu ta không chỉ tự mình đến, mà còn mang theo một đống lễ vật, nào là dạ minh châu, nào là khóa vàng, vòng cổ vàng, còn có cả ngọc bội các loại, từng món từng món đều quý giá vô cùng.
"Dụ Thiếu sư, hôm nay ta đến đây là để nhận lỗi với ngươi. Hôm qua là ta thất lễ, mong rằng Dụ Thiếu sư đừng để bụng."
Hôm nay, Kỳ Phong dường như đã trở thành một con người khác, không còn ngang bướng như hôm qua. Khi nhìn Dụ Quân Chước, trong mắt cậu ta cũng chẳng còn vẻ đối địch, thậm chí còn có chút thân thiện.
"Kỳ công tử không cần khách sáo, những lễ vật này quá quý giá, ta không thể nhận." Dụ Quân Chước nói.
"Phụ thân ta bảo ta mang đến cho ngươi, cứ nhận đi." Kỳ Phong đáp.
Dụ Quân Chước vốn định từ chối tiếp, dù sao y và Kỳ gia cũng không thân thiết.
Nhưng lúc này, Chu Viễn Hồi lại lên tiếng: "Nhận đi, đây là tấm lòng của Kỳ chưởng quầy."
Thấy Chu Viễn Hồi đã nói vậy, Dụ Quân Chước liền ra hiệu cho Lưu quản gia nhận lấy.
"Dụ Thiếu sư, ai da, thật xa cách quá. Ta có thể gọi thẳng tên ngươi không?" Kỳ Phong nhìn Dụ Quân Chước, hỏi tiếp, "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Ta 16 tuổi." Dụ Quân Chước đáp.
"Vậy là nhỏ hơn ta một tuổi, ta 17. Thế thì ngươi cứ gọi ta là ca đi!" Kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707339/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.