Chu Viễn Hồi đương nhiên không tin lời của Dụ Quân Chước.
Một thiếu niên mới 16 tuổi, muốn nhân cơ hội này rời khỏi Vĩnh Hưng Hầu phủ, tìm cách sinh tồn ở Kinh thành mà không có người thân thích, chuyện này chẳng có gì đáng trách. Nhưng Dụ Quân Chước nói nguyện ý thủ tiết vì hắn? Điều đó thì hắn không tin.
Thiếu niên tuy lớn lên ở nông thôn, nhưng không hề ngây thơ hay thiếu hiểu biết. Y rất thông minh, biết nhìn thời thế, dựa vào thế lực của Hoài Vương phủ, tương lai hoàn toàn có thể vượt xa hai vị công tử của Dụ gia.
Nhưng nếu ở lại Hoài Vương phủ để thủ tiết, thì cả đời này coi như uổng phí.
"Khi ngươi gả vào Vương phủ, có lẽ còn chưa từng gặp bổn vương đúng không?" Chu Viễn Hồi trực tiếp vạch trần y.
"Lúc trước ta chưa từng gặp Vương gia, đã nguyện ý thủ tiết vì Vương gia. Bây giờ quen biết rồi, lại càng nguyện ý."
Chu Viễn Hồi bị một câu này làm nghẹn họng, nhất thời không biết phản bác thế nào.
"Ta không có ý đó, chúng ta còn rất nhiều thời gian, nhất định có thể tìm được giải dược." Dụ Quân Chước sợ hắn không tin, vội vàng giải thích, "Vương gia có lẽ không biết, khi ta còn ở Kinh thành, Bệ hạ từng hỏi ta có muốn rời khỏi Hoài Vương phủ không. Khi đó ta không hề suy nghĩ mà đã lập tức từ chối."
Được Dụ Quân Chước nhắc nhở, Chu Viễn Hồi cũng nhớ lại chuyện này.
Nhưng nay đã khác xưa.
Khi đó, Dụ Quân Chước vừa rời khỏi Vĩnh Hưng Hầu phủ, cánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707357/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.