Chu Viễn Hồi trở về từ trong cung khi đêm đã khuya.
Phủ Hoài Vương thắp đèn lồng, ánh sáng lờ mờ điểm xuyết trong màn đêm, khiến bóng tối lại càng thêm dày đặc.
Nam nhân đứng ngoài tẩm điện, ánh mắt dừng trên ánh nến hắt ra từ trong phòng, giống như một hơi thở mong manh nhưng đầy ám ảnh. Tuy rằng hắn chỉ rời đi hai ngày, nhưng nếu tính từ ngày hắn mất đi ánh sáng, thì đã rất lâu rồi hắn chưa được nhìn thấy Dụ Quân Chước.
Bỗng cửa điện bị người đẩy ra.
Dụ Quân Chước từ bên trong vội vàng bước ra.
Thiếu niên mặc áo trong màu trắng ngà, bên ngoài lại phủ thêm một tấm áo choàng đỏ sẫm. Từ căn phòng ấm áp, y không chút do dự chạy ra ngoài, lao thẳng vào vòng tay Chu Viễn Hồi giữa đêm đông lạnh giá.
"Vương gia, ngài đã trở về!" Dụ Quân Chước vừa vui mừng vừa kinh ngạc.
Chu Viễn Hồi ngây người nhìn người trước mắt, như muốn khắc sâu hình bóng ấy vào trong tâm khảm.
Dưới ánh sáng lờ mờ, ánh mắt hắn từng chút từng chút một miêu tả Dụ Quân Chước, từ đường nét khuôn mặt tinh xảo, sống mũi cao thẳng, bờ môi quen thuộc, rồi đến chiếc cằm...
Thiếu niên sống động, chân thật đến mức chỉ trong khoảnh khắc đã thắp lên một ngọn lửa trong đáy lòng Chu Viễn Hồi.
"Vương gia, ngài sao vậy?" Dụ Quân Chước vươn tay nắm lấy tay Chu Viễn Hồi.
"Sao lạnh đến vậy?" Chu Viễn Hồi trở tay nắm lấy tay y, chau mày, "Ở trong phủ mà cũng không biết giữ ấm một chút?"
"Đêm nay không tính là quá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707376/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.