Hôm qua không gặp được Dụ Quân Chước, Chu Dung có vẻ hơi bất an.
Hôm nay sau khi thấy người, nhóc con lại đặc biệt thân thiết, thậm chí còn chủ động đọc thơ mới học cho Dụ Quân Chước nghe.
"Ca ca, Dung nhi đã học hành chăm chỉ, cũng rất ngoan ngoãn nghe lời. Ca ca đừng bỏ rơi Dung nhi, được không?" Chu Dung ấm ức nói.
"Ca ca đâu có không cần đệ, làm sao có thể bỏ rơi đệ chứ?" Dụ Quân Chước ôm nhóc con vào lòng.
Từ nhỏ, Chu Dung đã rất ít khi ở bên Chu Viễn Hồi, ngược lại, từ khi Dụ Quân Chước gả vào Hoài Vương phủ, y vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc đứa nhỏ này. Theo thời gian, Chu Dung đã sớm xem Dụ Quân Chước là người thân của mình, trong lòng vẫn sợ có một ngày ca ca cũng sẽ giống như Chu Viễn Hồi trước đây, đột nhiên rời bỏ mình.
"Hôm qua bọn họ nói tìm không thấy huynh, Dung nhi lo lắm. Sau đó, phụ Vương bảo huynh không về nhà, phụ vương cũng rất buồn."
Chu Dung ôm chặt cổ Dụ Quân Chước, ngập ngừng hỏi: "Ca ca, huynh với phụ vương cãi nhau đúng không? Huynh không chịu nói chuyện với người."
"Không có." Dụ Quân Chước nhẹ nhàng trấn an cậu bé, "Ca ca chỉ là không muốn nói chuyện với ngài ấy thôi."
"Vậy nếu ca ca về Hoài Quận, có dẫn Dung nhi theo không?"
Dụ Quân Chước không ngờ Chu Dung lại để tâm đến lời đó. Khi ấy, y chỉ thuận miệng nói ra mà thôi...
"Ca ca sẽ không bỏ rơi Dung nhi, đúng không?" Chu Dung lại xác nhận lần nữa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707379/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.