Chương 11: Tôi còn nợ tình
Tâm hồn trẻ trung không biết chữ khổ là gì, không hiểu cách viết của lòng trắc ẩn, thiếu sự đồng cảm và thấu hiểu, không sợ bão tố, nên không coi trọng những người bị bão tố quật ngã.
Khi tôi 19 tuổi có vẻ bề ngoài giống như một người đàn ông, nhưng tâm trí vẫn còn non nớt, chưa chịu trưởng thành, và chữ ‘người’ trong làm người tôi cũng chỉ mới viết được một nửa.
Khi 19 tuổi, tôi không thích Quý Hành Thần, đối với mối quan hệ ràng buộc này tôi giữ thái độ thờ ơ, huống chi là đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ.
Suy nghĩ đơn giản và thuần khiết đến mức tàn nhẫn.
Vào lúc này, Quý Hành Thần trong mắt tôi chỉ là một sự phiền toái.
Tôi căng thẳng nhìn về phía đầu hành lang, lo sợ Thẩm Du đột nhiên xuất hiện và thấy cảnh tượng khó hiểu này.
“Đừng khóc nữa có được không?”
Khi lời nói cứng nhắc của tôi vừa dứt, hai giọt nước mắt văng ra từ những chiếc nhẫn trên ngón tay anh.
Biểu cảm của Quý Hành Thần rất bình thản, mọi cảm xúc trong đôi mắt đều bị hàng mi rủ xuống che giấu, nỗi buồn không giấu được dồn nén trong khóe mắt, dù cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng vẫn tràn ra thành những vệt nước.
“Anh, anh Thần, anh trai, tổ tông.” Tôi ngồi xổm xuống trước mặt anh, lấy giấy lau mặt cho anh: “Có việc gì chúng ta về nhà nói có được không?”
Tôi vốn là người ghét nhìn thấy người khác khóc trước mặt mình, giờ đây lại trở thành người luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-theo-duoi-vo-thua-song-thieu-chet/2730859/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.