Hứa Đình: “Tô Đại Vĩ, nếu ông có gan thì cứ động tay động chân đi, không dám thì ông chỉ là thằng hèn.”
Tô Hiểu Mai: “Hu hu, hai bác, mọi người đừng cãi nhau nữa, cháu đi...”
Mắt thấy tình hình trở nên hỗn loạn, chuẩn bị từ cuộc chiến ngôn từ chuyển sang xô xát, Tô Nguyệt Hi bất ngờ vỗ tay.
Tiếng vỗ tay trong trẻo đó đã kéo lý trí của Tô Đại Vĩ và Hứa Đình trở lại.
Hai người nhìn nhau và nhận ra rằng, nếu hôm nay họ động tay động chân, trong ba tháng tới họ sẽ trở thành đề tài bàn tán của nhà máy.
Điều đó quá mất mặt…
Hay là ngừng chiến trước đi!
Cả hai đều bình tĩnh lại một chút, nhưng không ngờ, Tô Hiểu Mai lại nói: “Chị Nguyệt Hi, bác gái và bác trai cãi nhau, chị không can ngăn, lại còn vỗ tay, họ là cha mẹ chị cơ mà!!”
Những lời sau đó Tô Hiểu Mai không nói ra, nhưng gương mặt cô ta rõ ràng tỏ ý đối phương bất hiếu.
Tô Nguyệt Hi nhướng mày, ánh mắt chứa đựng sự chế nhạo: “Ai nói tôi vỗ tay cho họ, rõ ràng tôi đang vỗ tay cho cô đấy."
Tô Hiểu Mai cảm thấy không lành, miệng vừa mở chưa kịp nói, Tô Nguyệt Hi bỗng nhiên hét lên: “Cô im miệng lại đi."
Tô Đại Vĩ: “Tô Nguyệt Hi, sao con lại quát em gái?”
Tô Nguyệt Hi khoanh tay trước ngực: “Nếu cô ta không im miệng, gia đình này sẽ bị cô ta phá nát."
Tô Hiểu Mai muốn phản bác, nhưng Tô Nguyệt Hi lại nói trước: “Tô Hiểu Mai, chẳng trách cha tôi cưng chiều cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/940427/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.