Vu Xuyên hiện lên với vẻ thanh tao quý phái tột bậc. Quả thật, trong thế hệ này của nhà họ Vu, hiếm có ai nổi bật, chỉ mỗi anh em Vu Sảng và Vu Xuyên là đáng xướng tên. Dù không phải chính danh, nhưng không có ai dám nói gì.
Vì thế mà, Vu Xuyên ẩn mình nơi đây để tìm chút yên tĩnh, chẳng ai dám quấy rầy y.
"Cảm ơn ngài Lục, tôi chưa kịp nói lời cảm ơn."
Vu Xuyên nói xong, nhấp một ngụm rượu, rồi nâng ly về phía anh như một cử chỉ tri ân.
Anh khẽ cười, đáp lại: "Ngài Vu đã cảm ơn tôi rồi, lần trước được mời đến làm khách cũng để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc."
Giọng điệu nhã nhặn chẳng hề để lộ chút bất mãn nào về việc bị giữ lại trong biệt thự lần trước.
Vu Xuyên liếc nhìn anh, sắc mặt không đổi, nói: "Lời cảm ơn lần trước đã nói rồi, còn lần này thì chưa."
Đối diện với đôi mắt của Vu Xuyên, anh chợt hiểu ra, không khỏi bật cười, cũng nâng ly rượu trong tay về phía y.
"Ngài Vu, khách sáo quá."
Xem ra đối phương thật sự rất không ưa Dư Tứ Minh.
Sau khi nói xong câu đó, Vu Xuyên liền đứng dậy rời đi, như thể chỉ ngồi đây chờ đợi để nói với anh một câu ấy.
Vẫn là vẻ lạnh lùng kiêu sa thường thấy.
Nụ cười của anh càng thêm sâu, theo hướng đối phương bước đi, anh nhìn thấy Vu Sảng bước ra.
Hai anh em cùng mặc vest đen, một người lạnh lùng nghiêm nghị, một người rực rỡ sáng ngời. Cười hay không cười, đôi mắt phượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xuyen-sach-cua-do-cong-chinh/2393618/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.