Kiều Kiều cẩn thận ôm cái trứng phượng hoàng không nhỏ, đã sớm mất đi hơi thở sinh mệnh, không rảnh lo mặt đất lạnh như băng, nghiêng ngả lảo đảo bước chân ngắn ngủn, một đường lao vào trong ngực Long tiên sinh còn máu đen đầy người.
"Cha, cha."
Mất đi vảy che chở, làn da trắng nõn của Kiều Kiều dính máu dơ hề hề, nhưng nó lại không làm nũng kêu đau như trước, chỉ là dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn Long tiên sinh, dùng sức muốn nâng quả trứng trong lòng ngực nâng lên trên.
"Cứu...... Ô...... Ca ca."
Nước mắt nó ràn rụa, trên cổ còn có một đường xanh xanh tím tím khắc sâu, thoạt nhìn rất chật vật.
Long tiên sinh trầm mặc duỗi tay, đầu ngón tay chứa một chút ánh sáng, nhẹ nhàng điểm điểm trên cái trán của thằng bé rồng.
"Ô......" Kiều Kiều chỉ cảm thấy một cổ năng lượng bình thản theo trán nó, giảm bớt đau đớn trên người nó, nhưng lại làm Kiều Kiều đặc biệt đặc biệt mệt mỏi, nó gục mí mắt xuống.
Cho dù lúc nãy thiếu chút nữa bị Long tiên sinh bóp ch3t, nó cũng vẫn toàn tâm toàn ý tin cậy hắn.
Bởi vì......
Hắn không phải ai xa lạ.
Là cha mà Kiều Kiều rất yêu nha.
Thằng nhóc rồng con ngủ rồi, thân thể nhỏ bé ấm áp mềm mại dựa vào trong lòng ngực Long tiên sinh, hai cánh tay nhỏ trắng nõn vẫn gắt gao ôm "Ca ca", cái mũi vừa nhíu lại vừa nhíu, hiển nhiên không quá thích ứng với mùi vị hủ bại trên người Long tiên sinh hiện tại.
Long tiên sinh hơi rũ mắt, nhìn chằm chằm dòng khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xuyen-sach-ta-ga-cho-bao-quan-tan-tat/587483/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.