Vân Hề nhẹ nhàng mà a một tiếng, một đôi mắt đẹp nhẹ chớp, vẻ mặt ngây thơ vô tri, tựa như một con thỏ trắng nhỏ: “Cái gì ban thưởng?”
“Bệ hạ không có nói phải ban thưởng cái gì cho muội sao?”
“Không có, Điềm Nhi tỷ, tỷ nói có phải bệ hạ không thích muội hay không?”
Khóe miệng Ngu Điềm Nhi vừa cong lên vui sướng, thì bên ngoài truyền đến giọng cung nhân: “Vân mỹ nhân tiếp chỉ, bệ hạ thưởng một cây Ngọc Như ý, một cây lụa Lưu Vân Tuyết, một cặp bình hoa lưu li Thanh Hoa Đế, một đôi hồng bảo thạch……”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Hề nhìn vật phẩm chất đầy bàn, ngạc nhiên bất ngờ.
“Điềm Nhi tỷ, bệ hạ thưởng cho muội nhiều đồ vật như vậy, tỷ xem, Ngọc Như Ý này thật lớn nha! Vải lụa Lưu Vân Tuyết này thật là mềm nhẹ nha! Bộ hồng bảo thạch này thật là đẹp mắt nha…”
“Xem ra bệ hạ là thật thích Vân Hề muội muội rồi, tỷ ở đây chúc mừng muội muội được đến bệ hạ ân sủng.”
Ngu Điềm Nhi trên mặt giả mô giả dạng mà chúc mừng, nhưng đáy lòng lại không cho là đúng, mấy thứ này xinh đẹp là xinh đẹp, nhưng so với vị trí Lương phi thì không tính là cái gì.
Bệ hạ không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xuyen-sach-ta-va-vai-ac-bao-quan-rai-cau-luong/814867/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.