Đôi mắt Cố Sanh Sanh tỏa sáng, bận bịu truy hỏi: "Nhưng mà làm sao?"
Thẩm Vọng nói: "Tôi muốn tắm rửa."
Hắn vì sốt cao lại còn buồn bực mà đổ ra một thân mồ hôi, mặc dù bây giờ là mùa đông, riêng đối với Thẩm Vọng có bệnh thích sạch mà nói thì không cách nào nhẫn nại.
Cố Sanh Sanh "A" một tiếng, giọng điệu khổ sở nói: "Anh chỉ mới vừa hết sốt mà thôi. Tắm rửa sẽ khiến bệnh của anh nặng hơn, ngã bệnh tiếp cũng chỉ có thể tiếp tục uống cháo loãng, ăn cháo lại không có dinh dưỡng thì cơ thể sẽ không tốt lên được, anh chịu khó vậy. . ."
Lại lâm vào vòng tròn logic.
Thẩm Vọng một tiếng đánh gãy lời nói của cô: "Cô muốn ngủ trên sàn nhà?"
". . . Không muốn." Nếu cô có cái đuôi nhỏ thì chắc giờ nó đã rủ xuống.
Khóe môi Thẩm Vọng câu lên một tia ý cười thắng lợi. Lại nghe Cố Sanh Sanh nói tiếp: "Nhưng tôi cũng không muốn để cho anh sinh bệnh."
Thẩm Vọng nghẹn lời. Câu nói này chân thành ngay thẳng, tựa như một con mèo nhỏ ở đệm thịt mềm mại nhất trong lòng hắn cào một cái.
Không đợi Thẩm Vọng tỉnh táo lại, Cố Sanh Sanh liền tự giác từ trong ngực Thẩm Vọng lăn xuống. Cô chậm rãi dời chăn mền ra bên ngoài, một cái tay vẫn lặng lẽ nắm chặt vạt áo Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng lấy lại tinh thần, đem móng vuốt nhỏ đẩy ra: "Lăn xuống đi."
"Tôi không muốn." Người ở dưới mái hiên*, Cố Sanh Sanh rất không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-nung-voi-lao-dai/280269/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.