Tính cả lần lên thành phố S kia, Lâm Nhạc Nhạc đã có khoảng nửa tháng không về nhà, bởi vậy sáng thứ Bảy vừa mở mắt, chưa cả rời giường, ba Lâm đã nhớ Lâm Nhạc Nhạc.
Chú Lâm ngồi bên giường đeo tất, ba Lâm nằm trong chăn trách ông: "Chỉ có anh không quan tâm, cuối tuần trước em nên đến nhà ga tiễn Nhạc Nhạc, thế đã không đến nỗi lâu như vậy mới được gặp con."
Chú Lâm quay đầu lại liếc mắt nhìn ba Lâm một cái, nói: "Xin nghỉ nửa ngày chỉ để liếc mắt nhìn con một cái, còn không bằng dùng tiền lương mua móng giò cho con ăn."
Chú Lâm nói như vậy thật ra nhắc nhở ba Lâm, y cũng dậy theo: "Nói cũng phải, em phải đi mua đồ ăn trước, trưa hôm nay ninh giò cho Nhạc Nhạc trước, chờ buổi tối nó về nhà ăn."
Chú Lâm: "......"
Mình há miệng chỉ sợ là nói gì cũng không đúng.
Ông đè ba Lâm nằm xuống, "Chỉ đi mua đồ ăn, anh đi."
Ba Lâm lại không yên tâm: "Không được, tự em đi."
Chú Lâm biết rất rõ phong cách mua đồ ăn của ba Lâm, ba Lâm kỳ thật không biết nấu cơm, mua đồ ăn thì càng khờ dại, nếu người ta dỗ y cái này cho trẻ con ăn ngon, cái kia ăn tốt cho trẻ con, không chừng ba Lâm có thể nhắm mắt quẹt thẻ mua hết đồ trong cửa hàng của người ta. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Anh đi, Nhạc Nhạc thích ăn cái gì anh còn không biết sao? Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xuyen-thanh-me-phao-hoi-cong/1156340/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.