Mồ hôi lạnh tuôn ra.
Gió từ điều hòa xẹt qua cổ, mang theo một trận âm lãnh thấm vào da thịt.
Quý Dữ nắm chặt tay, tâm đột nhiên trầm xuống.
Quý Viễn Sinh không hề che dấu hứng thú của hắn với Tiểu Vũ Trụ, cũng rõ ràng mà nói thẳng với mình —— hắn căn bản không để bụng cảm nhận của mình, nếu có thì đã không trắng trợn làm trò trước mặt mình như vậy, cắt đứt liên lạc của mình với người bên ngoài.
Yết hầu giật giật, Quý Dữ cố nén âm thanh coi như còn bình tĩnh: “Ông muốn gặp nó như vậy làm gì?”
Quý Viễn Sinh nhìn Quý Dữ, cười khẽ nói: “Thế sao ngươi không muốn để ta thấy nó?”
Không khí tức khắc lâm vào tĩnh mịch.
Hai câu nói, bọn họ đều vạch trần tâm tư đối phương.
Lông mi rung động, một giọt mồ hôi lạnh theo sau cổ trượt xuống, nháy mắt bị quần áo hút khô.
Quý Dữ nhẹ nhàng mà thở ra, nâng mắt, ánh mắt đen kịt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Quý Viễn Sinh, hắn không đáp, chỉ hỏi: “Ông đem nó về là muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta làm chuyện bất lợi tới nó?”
Quý Viễn Sinh chậm rãi lắc đầu, ngữ tốc lược chậm “Ta sẽ không, hơn nữa ngươi như thế nào biết ——” âm cuối kéo dài, ánh mắt giấu sau thấu kính chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt.
Quý Dữ ngón tay giật giật, không hé răng.
“—— ta đem nó đón về không phải muốn bồi dưỡng nó làm người thừa kế của ta?”
Quý Dữ bình tĩnh mà liếc nhìn Tiết Túng.
Chỉ thấy đối phương hơi rũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xuyen-thanh-omega-phat-hien-minh-mang-thai/2463873/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.